Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An

“Mẹ, con gây họa gì chứ. Không phải chỉ là làm vỡ chén trà thôi sao? Cũng không thể trách con.” Liên Đóa Nhi gân cổ, phản đối lời mắng của Cổ thị.

“Mẹ không nói chuyện chén trà.” Cổ thị nhìn Liên Đóa Nhi, “Đóa Nhi, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao. Bây giờ đã không giống lúc trước, không thể làm việc theo hứng.”

“Con làm gì chứ, cái gì con cũng chưa làm.” Liên Đóa Nhi vẫn già mồm cãi lại.

“Mẹ còn không hiểu con sao? Con nói cho mẹ biết, con bưng chén trà kia, có phải là muốn hắt vào Mạn Nhi không?” Cổ thị bất đắc dĩ nhìn Liên Đóa Nhi, “Làm trò trước mặt mẹ, con còn không chịu thừa nhận sao?”

“Đúng vậy đấy thì làm sao.” Liên Đóa Nhi vênh mặt, bĩu môi nói, “Con muốn hắt nó đấy thì làm sao. Tại sao con lại phải làm việc dưới đất trong khi nó ngồi trên giường gạch? Tại sao con phải mặc quần áo rách nát này trong khi nó mặc đẹp như vậy? Con thấy nó là không vừa mắt. Nó là một nha đầu nông thôn, sao nó lại có phúc lớn như vậy?”

Nói đến đây, Liên Đóa Nhi cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Con…” Cổ thị nhìn Liên Đóa Nhi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vung tay lên, muốn đánh Liên Đóa Nhi. Nhưng cuối cùng, cánh tay đó của bà vẫn vô lực buông xuống. “Đóa Nhi, mẹ đã nói với con rồi, con phải hiểu.”

“Con hiểu, sao con không hiểu chứ. Không phải là các nàng sống sung túc, chúng ta không sống tốt sao? Con không phục.” Liên Đóa Nhi oán hận nói.

“Không phục cũng phải phục. Ít nhất, con cũng đừng biểu hiện ra trên mặt.” Cổ thị vô lực, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với Liên Đóa Nhi, “Mấy mẹ con ta hôm nay đều nằm trong tay người khác. Mẹ đã dạy gì con, đang ở trong nhà người khác thì phải biết cúi đầu. Bây giờ chúng ta nhịn nhục một chút, chờ sau này chúng ta không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa, khi đó, con muốn thế nào thì được thế nấy.”

“Mẹ, cha còn có thể làm quan sao?” Ánh mắt Liên Đóa Nhi tỏa sáng, nàng ngẩng đầu hỏi Cổ thị.

“Cái này, sợ là… sợ là không thể.” Cổ thị do dự, cuối cùng vẫn nói thật. Bởi vì nàng hiểu rõ, thay vì để Liên Đóa Nhi ảo tưởng không thực tế, làm ra những chuyện không đầu óc, còn không bằng để cho nàng biết thực tế gay gắt.

“Vậy, vậy Kế Tổ ca thì sao? Ca còn có thể sao?” Liên Đóa Nhi lại hỏi.

Cổ thị cúi đầu, nhìn Liên Đóa Nhi thật lâu, cuối cùng thở dài, lắc đầu.

Liên Đóa Nhi ngây người hồi lâu, dù mấy ngày này nàng không thiếu nghe người ta nói những chuyện này, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút hi vọng, nàng cần người xác nhận một lần nữa. Mới đầu, Cổ thị không nói hết mức, nhưng gần đây, đáp án của Cổ thị đã hoàn toàn biến thành phủ định.

“Vậy, mẹ, chúng ta vẫn có thể tới nhà Hoa Nhi tỷ sao?” Liên Đóa Nhi nhìn Cổ thị đầy hi vọng.

“Đứa nhỏ này.” Cổ thị nghiêng đầu, dùng ống tay áo lau mắt, “Mẹ đã nói gì với con rồi? Hoa Nhi tỷ của con, bây giờ sống…, côi. Chỉ nếu chúng ta giúp Hoa Nhi tỷ của con trước mới có thể được Hoa Nhi tỷ của con đón vào huyện thành.”

“… Bắt buộc phải cầu cạnh nhà Mạn Nhi giúp sao? Tìm người khác không được sao? Nhà Mạn Nhi thật sự có năng lực lớn như vậy sao?” Liên Đóa Nhi hỏi liên tiếp.

“Không sai.” Cổ thị gật đầu.

Liên Đóa Nhi không nói gì.

“Chẳng phải mẹ đang tìm cách nịnh bợ Mạn Nhi sao? Con nịnh nọt nàng là vì cuộc sống sung túc của chúng ta sau này, không phải vì con thấp kém. Chúng ta chỉ lợi dụng nàng thôi. Sao con lại thiếu kiên nhẫn như vậy, cơ hội rất tốt hôm nay, con lại không biết lợi dụng, thiếu chút nữa còn gặp họa. Nếu không phải có chị dâu của con ở cạnh, nếu con thật sự hắt chén trà đó lên người Mạn Nhi, hậu quả là gì, con có từng nghĩ tới sao? Người ta muốn mạng của chúng ta cũng chỉ cần một câu nói. Còn muốn người ta giúp đỡ chúng ta, đó là không thể nào.” Cổ thị hạ giọng quở trách Liên Đóa Nhi, “Đóa Nhi, cuộc sống như vậy, con còn chịu chưa đủ sao?”

“Quá đủ rồi, con chịu quá đủ rồi.” Liên Đóa Nhi liền nói, “Sau này, sau này con nhất định sẽ kiềm chế bản thân.”

Cổ thị thở dài, đưa tay xoa đầu Liên Đóa Nhi, hai mẹ con đều cau mày.

Liên Đóa Nhi cau mày là do Cổ thị bị thương, làn da thô ráp móc vào tóc của nàng, kéo đau da đầu của nàng. Mà Cổ thị cau mày là vì phát hiện ra tóc Liên Đóa Nhi khô vàng.

Đóa Nhi của bà đã phải chịu khổ, từ lúc từ Thái Thương về, đi theo bà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lúc nào cũng bị Chu thị trách mắng. Đóa nhi đang tuổi lớn, Cổ thị thương Liên Đóa Nhi, lại nghĩ tới mấy hài tử của Tứ phòng, bởi vì cuộc sống hiện tại khá giả rồi, cả đám đều trổ mã, xinh đẹp, Cổ thị cảm thấy đau lòng không thể kìm nén.

Dù thế nào, bà cũng phải tìm cách để mình và con một lần nữa được sống thật tốt.

“Vậy sau này, lại gặp Mạn Nhi hoặc người của Tứ phòng, con biết phải làm sao không?” Cổ thị đè ngực, hỏi Liên Đóa Nhi.

“Con biết.” Liên Đóa Nhi gật đầu, “Nhưng mẹ ơi, các nàng ngày càng ít qua đây, dù có tới, con muốn tìm nàng nói chuyện…” Liên Đóa Nhi nhìn về phía Đông phòng, “… Mọi người đều nhìn con.”

“Vì không dễ dàng nên mới phải đợi cơ hội. Cũng may còn có chị dâu con…” Cổ thị trầm tư nói.

“Mẹ.” Liên Đóa Nhi lại nhìn về phía Đông phòng, hạ giọng xuống một chút, “Chị dâu con vẫn đồng lòng với chúng ta sao?… Dù nàng muốn ngăn con cũng không cần dùng sức như vậy chứ, làm bỏng tay của con. Con thấy bây giờ nàng thiên vị Liên Mạn Nhi hơn…”

“Suỵt…” Cổ thị lập tức bảo Liên Đóa Nhi đừng lên tiếng, “Con nói gì vậy, chị dâu con tất nhiên đồng lòng với chúng ta.”

“Vậy chẳng phải mẹ đã sớm bảo nàng nói chuyện với mẹ Mạn Nhi sao, sao nàng vẫn chưa nói?” Liên Đóa Nhi liền nói.

“Cũng không phải muốn nói là nói được luôn, chị dâu con, cũng phải tìm cơ hội thích hợp…” Cổ thị nói, ánh mắt trở nên sâu thẳm phức tạp.

……

Mùng bốn tháng giêng, Tây thượng phòng ở hậu viện Liên gia không ngừng truyền ra tiếng cười vui vẻ của các tiểu cô nương, mở cửa Tây phòng ra có thể thấy có mấy tiểu cô nương đang ngồi trên giường gạch.

Tất nhiên Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều ngồi đó,ngoài ra còn có Trương Thải Vân, Ngô Gia Ngọc và Liên Diệp Nhi.

Mùng hai tết, Trương thị và cả nhà về thôn Thiêu Oa thăm Trương Thanh Sơn và Lý thị. Lúc về dẫn cả Trương Thải Vân theo, đến vụ mùa xuân sẽ đưa về. Ngô Gia Ngọc hôm nay đi theo Ngô Vương thị tới nhà Liên Mạn Nhi chúc tết, Liên Diệp Nhi thì đã là khách quen của Liên Mạn Nhi từ lâu.

Mấy tiểu cô nương đều mặc xiêm y tươi đẹp, ngồi trên giường gạch phủ thật nhiều đệm lông, vây thành một vòng, đang chơi trảo tử nhân (trò ném đồ tung hứng như ném bao cát của Nhật, hay ném đá của VN mình).

Trảo tử nhân là trò chơi rất phổ biên ở phủ Liêu Đông, là một trong những trò chơi được các tiểu cô nương thích nhất. Loại trò chơi này có chỗ gọi là trảo quải hoặc trảo dát lạp cáp. Thật ra nó chỉ là một trò tung bắt đơn giản.

Nghe nói trò chơi này ở các nơi khác nhau, các tiểu cô nương dùng “tử nhân” khác nhau, mà trò trảo tử nhân ở phủ Liêu Đông phần lớn là dùng tử nhân của dê hoặc lợn.

“Tử nhân” này là chỉ phần đầu gối, chỗ nối xương đùi và xương ống chân trước của lợn và dê.

Tử nhân của dê nhỏ, tinh xảo và thích hợp với trò trảo tử nhân hơn tử nhân của lợn. Nhưng đồng thời cũng rất khó có được. Bởi vì nơi này rất ít người nuôi dê. Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua thịt dê cũng phải sai người đi thôn xóm của người Hồi ở phía tây để mua. Mà tử nhân của lợn cũng dễ kiếm hơn. Hàng năm giết lợn tết, một con lợn có thể có hai cái tử nhân, qua mấy năm là có thể thu thập đủ một bộ tử nhân lợn. Tất nhiên chuyện này chỉ xảy ra ở những nhà sống khá giàu có, có thể giết lợn tết.

Hôm nay mấy tiểu cô nương Liên Mạn Nhi chơi trảo tử nhân bằng tử nhân dê.

Những cục tử nhân dê này còn từng dùng thuốc nhuộm đỏ nhuộm qua, bởi vì bị chơi nhiều nên nhiều chỗ thuốc nhuộm đã phai màu.

Muốn chơi trảo tử nhân, một lần chỉ cần dùng năm cục tử nhân dê là đủ.

Cách chơi trò chơi này cũng rất đơn giản, đầu tiên phải xác định thứ tự trảo tử nhân. Mấy tiểu cô nương một lần cầm năm miếng tử nhân dê ném lên thảm lông, xem người nào ném “chân nhi” đứng nhất. Người nào đứng nhất, thì những người còn lại theo độ chính xác cũng có thứ tự của mình.

Có rất nhiều kiểu chơi trảo tử nhân, hôm nay mấy tiểu cô nương chơi kiểu “Bàn chân nhi”. Đến lượt ai thì người đó nắm năm miếng tử nhân dê trong tay, ném lên thảm lông. Kiểu ném này cũng phải có chút thủ đoạn, tốt nhất là làm cho năm miếng tử nhân dê phân bố rải rác nhưng không quá phân tán, cũng không quá dày đặc.

Tử nhân dê dựa theo hình dáng lúc rơi xuống thảm lông: đảo, ngửa, ngang, nghiêng chia ra gọi là bối nhân, khanh nhân, chân nhân, lư nhân, tất nhiên cũng có xác suất nhỏ là tử nhân dê nằm thẳng nhau. Nhưng vì loại này rất khó tạo ra nên trong trò chơi chỉ có bốn loại phía trước.

Liên Mạn Nhi ném một miếng tử nhân dê, rồi theo thứ tự ném bốn miếng tử nhân dê còn lại theo thứ tự thành bối nhân, khanh nhân, chân nhân, lư nhân,rồi lại chuyển thành lư nhân, bối nhân, khanh nhân, cuối cùng dùng bốn miếng tử nhân dê chia ra thành lư nhân, bối nhân, khanh nhân và chân nhân, cuối cùng tung miếng tử nhân dê ban đầu kia lên cao, thu bốn miếng tử nhân dê kia vào, rồi lại bắt được miếng tử nhân dê kia.

Hoàn thành mọi thứ không sai sót mới được coi là thắng trò chơi này. Trong lúc ném, nếu không đỡ được miếng tử nhân dê ném lên kia hoặc không tạo được trạng thái đúng cho bất kì một miếng tử nhân dê nào đều bị coi là thu cuộc, phải đưa tử nhân dê cho người tiếp theo chơi.

Trò trảo tử nhân này, trừ bàn chân nhi ra còn có rất nhiều kiểu chơi khác, có trảo đối đẳng (nhiều người ngồi đối diện nhau trước mặt có rất nhiều miếng tử nhân), cũng không bắt buộc phải dùng năm miếng tử nhân dê, mười miếng, thậm chí mười lăm miếng cũng chơi được. Nếu như dùng nhiều hơn năm miếng tử nhân dê thì yêu cầu hai người lập thành một đội, có chủ có phó, như vậy có thể chơi càng nhiều kiểu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK