Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phiyenvu Beta: Nora Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi nói chuyện một lát, người hầu đã dọn bữa sáng lên. Người nhà nông ăn ngày ba bữa, trong đó bữa sáng đơn giản nhất, bữa tối thịnh soạn nhất, bữa trưa thì không nhất định. Vào mùa đông, ban ngày đặc biệt ngắn đi, rất nhiều nhà bỏ luôn bữa trưa, sau đó ăn tối sớm.

Nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên không cần tiết kiệm bữa trưa. Lại nói, Liên Mạn Nhi luôn cường điệu nhắc nhở về tầm quan trọng của bữa sáng nên bữa sáng ở nhà nàng rất thịnh soạn.

Bữa sáng hôm nay có cháo gạo kê táo đỏ, hai mâm to bánh bột mì trắng, bánh bao, bánh rán hành xốp giòn, ngoài ra còn có canh trứng gà cho thêm sò khô, thịt bò xì dầu cắt lát thật mỏng, đậu phộng chiên, tỏi ngâm giấm, củ cải sợi chua ngọt, dưa leo muối… vân vân.

Sự tình nhà cũ không hề ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của các nàng, mọi người đều ăn ngon lành. Đây có thể gọi là tập mãi thành thói quen, nếu lúc nào cũng bị nhà cũ làm ảnh hưởng đến tâm trạng thì những ngày tháng này của bọn họ quả thật sống cũng không vui vẻ rồi.

Ăn cơm xong, cả nhà lại tiếp tục nói đến chuyện của nhà cũ.

“… Có thật là vợ Kế Tổ đánh không?” Trương thị bán tín bán nghi.

Võ gia sống cách mọi người rất xa, ít khi lui tới trong thôn. Vợ Nhị Cẩu lại không dễ ra khỏi nhà. Nếu nói huynh đệ Võ gia đắc tội với người ta, đó cũng là chuyện lúc trước, khi cha của bọn họ còn sống.

Bây giờ trong thôn này không ai nhắc đến chuyện của bọn họ, cũng không nghe nói đến ai có ân oán gì để ra tay với vợ Nhị Cẩu. Mà thời điểm ra tay cũng thật là khéo.

Liên Diệp Nhi nói: “Không ai biết ạ. Tự bà ta nói bị đánh xong thì thấy người đánh bà ta đi vào đại môn nhà cũ. Còn nói cây gậy đánh bà ta là cây đòn cửa của nhà cũ.”

“Nếu là vợ Kế Tổ đánh nàng ta, vậy thì đáng đời nàng.” Trương thị nghĩ đến chuyện năm đó Kế Tổ và Tưởng thị về thu tô, sau đó nghe được vài tin đồn liền nói.

“Vẫn còn may là bọn họ tìm đến một cô nương nhà cũ thấy chướng mắt. Nếu mà bọn họ tìm được người mà nhà cũ coi trọng, lấy về rồi, sau này phiền phức nhất định là không dứt. Chỉ có mấy người nhà họ Võ đã phiền lắm rồi.” Lý thị thong thả nói với Trương thị.

“Còn phải nói,” Trương thị gật đầu: “Lúc trước không phải nói cô nương đó gọi vợ Nhị Cẩu là cô cả sao, nếu thật lấy về, huynh đệ Võ gia sẽ bằng vai với Liên lão gia tử… người khác làm mai không thành, chỉ có bọn họ làm được, vậy không phải là đại ân rồi sao… lão gia tử vì để tìm vợ kế cho Đại đương gia mà không thèm để ý chuyện gì.”

Trong nhà đang nói chuyện thì bên ngoài có người báo Liên Thủ Lễ đến.

“Diệp Nhi, cha con mới từ nhà cũ về đúng không, có khi nào đến đây gọi thúc qua nhà cũ không?” Liên Thủ Tín hỏi Diệp Nhi.

“Con cũng không biết nữa. Con người của cha con thật đúng là không dám chắc.” Liên Diệp Nhi hơi rối rắm nói, chỉ là nàng cũng không bối rối lâu: “Tứ thúc, thúc cứ ở trong phòng đừng ra, con đi nói với cha là thúc không có nhà.”

Lúc nãy Liên Diệp Nhi cũng nghe Liên Thủ Tín nói không muốn đến nhà cũ, do đó chủ động đi nói với Liên Thủ Lễ.

“Ừ, muội đi đi, đừng nói lỡ lời đấy nhé.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Diệp Nhi xuống giường đi ra tiền viện, lát sau cùng Triệu thị quay lại.

“Con nói với cha rồi. Cha con lại quay về nhà cũ lần nữa, con không cho nương đi theo.” Vào phòng, Liên Diệp Nhi nói với mọi người.

“Tam bá mẫu bọn nhỏ ăn sáng chưa, ăn chút gì ở nhà muội đi.” Trương thị kéo Triệu thị lên giường ngồi.

“Tẩu ăn rồi, muội đừng lo.” Triệu thị xua tay nói. Triệu thị nhìn thấy Liên Thủ Tín ở trong phòng thì cũng không có biểu hiện kinh ngạc. Hẳn là lúc vào đã được Liên Diệp Nhi nói rõ. “Tứ thúc, Tứ thẩm Diệp Nhi đừng để ý, tính cha Diệp Nhi là như vậy. Tẩu và Diệp Nhi khuyên chàng, chàng cũng không nghe. Nhìn chàng ấy chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc hai bên đều làm mất lòng.”

“Đệ hiểu rõ con người tam ca mà, không có gì đâu.” Liên Thủ Tín nói

Liên lão gia tử luôn thích nói người này không có ý xấu, người kia không có ý xấu, nhưng Liên Thủ Tín tin tưởng Liên Thủ Lễ thật sự không có ý xấu. Liên Thủ Lễ chỉ là một người đáng thương. Dù cho Liên Thủ Lễ có ý gì khác thì Liên Thủ Tín cũng nắm chắc sẽ không có chuyện gì quá to tát xảy ra.

Dù không tin Liên Thủ Lễ, nhưng cũng không thể lờ đi hai mẹ con Liên Diệp Nhi được.

Mọi người ngồi xuống, lại hỏi Triệu thị về chuyện nhà cũ.

“… Nói thế nào bọn họ cũng không chịu đi. Mặt mày huynh đệ Võ gia ỉu xìu, nếu không có người canh chừng chắc đã bỏ chạy rồi… Liên lão gia tử mềm lòng, còn cho bọn họ ăn cơm.” Triệu thị kể với mọi người chuyện mới nhất ở nhà cũ.

“Cũng không có gì để mấy người đó phải ăn vạ, cứ trực tiếp đuổi người là được rồi.” Liên Mạn Nhi nói: “Con không tin nhà cũ nhiều người như vậy mà không đuổi được hai người.”

“Ai đuổi chứ, lão gia tử còn chưa lên tiếng.” Triệu thị nói: “Bá mẫu thấy mấy người nhà Nhị đương gia đều rất vui mừng a.”

Nhà cũ muốn đánh nhau chỉ có thể dựa vào mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa, những người khác không đánh đấm gì được.

“Nương, nương qua đó nửa ngày là vì giúp nấu cơm hả?” Liên Diệp Nhi hỏi Triệu thị.

“Ừ.” Triệu thị gật đầu: “Một mình vợ Kế Tổ làm không kịp. Bà nội con bị dọa ngồi trên giường. Cha con kêu mẹ giúp.”

“Ông nội con giữ ai lại ăn cơm ạ, cho hai cha con Chu gia, còn có huynh đệ Võ gia và vợ Nhị Cẩu cũng ăn luôn ạ?” Liên Mạn Nhi nói.

“Vợ Nhị Cẩu về nhà rồi. Lão gia tử bảo hai huynh đệ Võ gia cùng ăn nhưng bị lão thái thái đuổi đi, chỉ giữ hai cha con Chu gia lại ăn thôi.” Triệu thị nói.

“Nương, vậy nương với cha cũng ăn ở nhà cũ sao?” Liên Diệp Nhi lại nói.

“Ừ.” Triệu thị gật đầu, nhưng sắc mặt hơi lạ.

“Tiểu Hỷ, em đến nhà bếp xem có điểm tâm nóng không, bưng lên đây.” Liên Mạn Nhi phân phó Tiểu Hỷ.

“Nương, người ta chắc là không cho nương ngồi cùng bàn rồi.” Liên Diệp Nhi tức đến đỏ mặt.

“Lão gia tử có bảo nương ngồi cùng.” Giọng Triệu thị có chút yếu ớt.

“Chắc là bà nội lại làm mặt này mặt kia với nương chứ gì.” Liên Diệp Nhi bưng mặt, lát sau lại để tay xuống, nắm tay thành quả đấm: “Hừ! Nếu con ở đó thêm chút nữa thì tốt rồi. Biết vậy, con không ở đây ăn cơm mà đi gọi nương.”

Liên Diệp Nhi vô cùng ảo não, chỉ sơ ý chút xíu, Triệu thị lại bị nhà cũ ăn hiếp.

“Không có gì đâu, nấu cơm là chuyện nhỏ, nương tùy tiện làm chút là xong mà. Nương cũng không ham muốn gì một bữa cơm, nếu cho nương ăn thật, nương cũng ăn không vô.” Triệu thị vội nói.

Đây một nửa là an ủi Diệp Nhi, một nửa cũng là sự thật.

“Ai mà thèm mấy thứ đó chứ, chỉ là con chịu không nổi cái kiểu của bà nội, bà không xem chúng ta là người!” Liên Diệp Nhi kích động, giọng nói bất giác cao lên mấy phần.

“Tam bá con nhất định là ngồi trên bàn ăn rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Chàng ăn cùng lão gia tử.” Triệu thị nói.

Liên Mạn Nhi không lên tiếng.

“Nương, người qua đó từ sáng sớm, nhịn đói cho đến bây giờ, cha con không nói gì hả?” Liên Diệp Nhi vội hỏi.

“Hỗn loạn như vậy, ai mà để ý được chứ. Lúc nãy nương cùng cha con đi ra, cha con bảo nương về nhà ăn cơm.” Triệu thị nói, dường như bà vì Liên Thủ Lễ còn nhớ được chuyện này mà trong lòng rất vui.

Lúc này, Tiểu Hỷ đã bưng đồ ăn lên. Trương thị vội bảo Triệu thị ăn cho nóng, lại chuyển sang đề tài khác.

“À, Diệp Nhi, lúc nãy quên hỏi, ông nội muốn tìm cha tỷ hay là cha muội tự mình đi tìm cha tỷ vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi nhìn Triệu thị.

“Lão gia tử không nói rõ.” Triệu thị chần chờ nói: “Chỉ là dáng vẻ ông hơi do dự, rất sầu não. Lão thái thái nói, kêu nhà cháu đi qua, còn nói muốn gọi người của nha môn tới đuổi người đi.”

Liên Mạn Nhi a lên một tiếng, sau đó nói chuyện khác, không nhắc đến chuyện của nhà cũ nữa.

Lúc này, tình cảnh nhà cũ Liên gia rất bi thảm.

Liên lão gia tử và Chu thị chuyển sang Tây phòng, nhường Đông phòng lại cho cha con Chu gia và huynh đệ họ Võ. Liên lão gia tử nói phiền phức là do bọn họ mang đến, vậy cũng sẽ do bọn họ thu dọn. Liên lão gia tử còn đặc biệt sai mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa canh chừng mấy người bọn họ, hứa sẽ cho Liên Thủ Nghĩa chút lợi ích.

Như vậy, ông vẫn chưa yên tâm, còn sai Tưởng thị canh chừng bên ngoài.

Liên Thủ Nhân bị đánh vết thương không nhẹ, ông ta nằm trên giường ở Tây phòng. Liên lão gia tử và Chu thị ngồi bên cạnh ông ta. Hai người không quen rời xa giường gạch của mình, bây giờ chuyển qua phòng này có hơi không được tự nhiên. Nhưng cũng không còn cách khác.

“… Ông còn bảo nấu cơm cho bọn họ, nhìn đi, ăn no rồi càng có sức mà tranh cãi với chúng ta. Ta thấy hai cha con nhà kia cũng không gian, không phải là thấy nhà chúng ta có ăn có uống thì quyết định ở lì không đi đấy chứ?” Chu thị oán hận nói.

Chu thị nói hai cha con Chu gia đều không gian, là nói đầu óc không linh hoạt, ý là hơi ngu ngốc.

“Bà tưởng ta muốn sao” Liên lão gia tử nói: “ Không cho ăn cơm, bà nhìn lão già kia đi, sắc mặt kém như vậy, rồi còn xương cốt của lão nữa, hành hạ cả một đêm lỡ như có chuyện gì… ta không muốn đi nha môn đâu, liên quan đến mạng người đó.”

Thời đại này, chuyện liên quan đến mạng người, đến nha môn, đối với mọi người chính là ác mộng. Chỉ cần dính vào, không cần biết người có phải do ngươi làm hại hay không, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì tan nhà nát cửa.

“Đương nhiên cũng vì ta thấy bọn họ tội nghiệp… lão này… lão ta có lòng. Chúng ta đối với bọn họ như vậy, trong lòng bọn họ cũng khó chịu, nhưng lại không nhẫn tâm hãm hại chúng ta.” Dừng lại lấy hơi, Liên lão gia tử nói tiếp.

“Giống như huynh đệ Võ gia ấy hả” Chu thị nói: “Đều có lòng… lòng lang dạ sói ý!”

“Chúng ta là dân thường, gặp phải chuyện này thật là khó a.” Liên lão gia tử than thở.

“Cha ơi, người này nhất định đừng giữ lại.” Liên Thủ Nhân vội nói: “Chuyện khác không nói, nàng ta đánh người, chúng ta ai cũng không chịu nổi. Đánh thêm hai lần nữa thì cái mạng này không còn nữa.”

Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ đang ngồi trên ghế dưới đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK