Mặt trời càng lên càng cao, cái lạnh lẻo của sáng sớm cũng dần dần tiêu tán, sương sớm cũng tan biến hết.
Liên Mạn Nhi liền cùng Liên Chi Nhi mỗi người lấy một cái rổ, từ cửa hàng đi ra, đến phía sau vườn hái đậu cô-ve. Nay đúng là mùa đậu cô-ve rất nhiều, trên giàn dây leo từng chùm đậu cô-ve xanh tươi mơn mởn, tròn tròn tản ra mùi hương độc đáo, còn có những chùm hoa đậu giác màu trắng xen lẫn trong đó.
Trong Liên Ký cũng mời đủ người, có Trương thị cùng Liên Thủ Tín coi sóc như vậy đủ rồi, bởi vậy hai tỷ muội đều không cần ở cửa hàng phụ giúp nữa.
Chỉ một thoáng thời gian, hai tỷ muội liền hái tràn đầy hai rổ đậu cô-ve.
Đây cũng không phải hái đến ăn.
Trở lại hậu viện cửa hàng, Liên Mạn Nhi cầm một cái bồn lớn, đổ nước vào, rửa sạch hai rổ đậu một lần. Thời kỳ này, không khí cơ hồ không có ô nhiễm, hộ nông dân người ta làm ruộng trồng đồ ăn cũng không có thuốc trừ sâu, bởi vậy đậu cô-ve sinh trưởng trên dây leo rất là sạch sẽ, rửa sơ một tí là được.
Liên Chi Nhi chuyển đồ ăn đến băng ghế nhỏ, hai tỷ muội mỗi người một cây dao, ngồi ở băng ghế vừa nói cười, vừa một bên cắt sợi đậu cô-ve.
Cắt xong đậu cô-ve xong, phải đều đều trải ở chiếu hoặc là trong ki, phơi dưới nắng gắt. Chờ hơi nước trong đậu đã bay hết, lại đem đậu cô-ve thu hồi, để ở nơi râm mát khô ráo, làm thể là để cất giữ đến mùa đông không có rau dưa ăn.
Muốn được một cân đậu cô-ve khô, thì ước chừng cần mười cân đậu cô-ve tươi.
Phơi nắng đồ ăn, thì không có kỹ thuật gì, chỉ cần chịu khó là được, đại cô nương cùng con dâu nhỏ sống ở hộ nông dân đều làm như vậy, vì để đến mùa đông tăng thêm một ít thức ăn trên bàn cơm cho người nhà. Người ta lười một chút, thì sẽ làm ít đi. Dù sao đến mùa đông. Còn có khoai tây, rau cải trắng cũng đủ ăn.
Cắt hai rổ đậu cô-ve, Liên Mạn Nhi lại cầm cuốc sắt, đi vào vườn đồ ăn đào hai rổ su hào trở về. Su hào cũng giống như củ cải, thân củ chôn ở trong đất. Nó vị hơi cay, chát, còn có một chút đắng.
Tuy là như thế, nhưng nếu chế biến tốt, thì su hào cũng rất ngon.
Hộ nông dân người ta ở Tam Thập Lý doanh tử đã từng đem su hào chế thành dưa muối.
Dùng su hào làm dưa muối cũng có hai loại phương pháp, loại thứ nhất vô cùng đơn giản, chính là đem su hào rửa sạch. Hong khô, sau đó bỏ vào trong chum lớn, muối một thời gian, thử thấy ngon miệng là có thể ăn.
Phương pháp thứ hai chính là cùng cải trắng, bỏ vào vạt chung với củ cải, dùng nước muối muối một mùa đông. Đến đầu mùa xuân năm thứ hai, khi lấy ra thấy nước đã thấm, vị đắng và cay đều biến mất. Chỉ còn lại có mùi hương hấp dẫn người ăn.
Bây giờ còn chưa đến thời điểm yêm dưa muối, Su Hào Liên Mạn Nhi đào ra, cũng là cắt phơi nắng để làm món ăn.
Su hào cắt thành sợi. Như đậu cô-ve xé sợi phơi dưới nắng lớn, sau đó thu hồi. Đến mùa đông, chỉ cần vẩy ít nước, bỏ vào trong nồi xào một lát, rau cải này liền mềm ngon miệng, hơn nữa giá trị dinh dưỡng rất cao.
Liên Mạn Nhi tuy rằng cũng thích ăn su hào muối, nhưng mà nàng biết, thực phẩm muối ăn nhiều không tốt, bởi vậy rau cải phơi nắng nàng làm nhiều hơn. Như vậy có thể giữ lại chất dinh dưỡng trong rau cải nhiều nhất, mà phơi nắng cũng có thể trừ đi vị đắng, lạt, chát của rau cải.
Su hào sợi hàm lượng cực cao. Đối với trị liệu cùng dự phòng táo bón rất có hiệu quả, cũng là hàng cao cấp trị các bệnh tật của mắt, mặt khác nó còn có thể phòng ngừa bệnh ung thư.
Cho nên, không cần coi khinh đồ trên bàn cơm hộ nông dân người ta, những thức ăn này trông rất bình thường, nhưng trước mặt thiên nhiên chúng sinh ngang hàng, mà đôi khi mặt đất dưới chân chúng ta, càng vụng trộm cưng chìu những người nông dân làm ruộng ở trong lòng của nó hơn.
Chờ mặt trời lên cao, thời điểm bên ngoài nóng lên, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi thu lại công việc, trở lại cửa hàng.
Cửa hàng đã sắp đóng cửa, Trương thị và Liên Thủ Tín đang mang theo người thu dọn.
Liên Mạn Nhi trực tiếp vào buồng trong, Liên Thủ Tín đi sau cũng theo vào. Liên Thủ Tín điếm tiền, Liên Mạn Nhi ghi vào sổ sách. Chờ đem thu chi hôm nay đều tính rõ ràng, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng đã tan học trở lại.
Trên người hai hài tử cõng túi sách, trên cánh tay một người còn mang một cái rổ, trong rổ là rau dại cùng cỏ dại.
Buông túi sách và rổ xuống, hai huynh đệ đều chính mình tìm việc làm.
Ngũ Lang nói hai cái rổ, rau dại cho gà ăn, cỏ dại là thêm thức ăn cho bò con.
Tiểu Thất thì cầm một cái rổ khác, chạy tới rừng cây kiểm trứng vịt.
Trương thị ở phía sau đã dẫn người thu dọn xong, bọn tiểu nhị đều cáo từ đi rồi, chỉ còn lại có Triệu thị và Liên Diệp Nhi, mà bắt đầu chuẩn bị đồ ăn nhà mình buổi trưa muốn ăn.
Đổ dầu vào chảo sắt lớn đun nóng, để vào tỏi đập dập, lại đổ hơn nửa bát tương vào, dầu ở trong nồi liền vang lên, mùi tương, tỏi, theo gió lập tức truyền ra đi thật xa. Sau đó đem khoai tây đã gọt vỏ cùng đậu cô-ve thả vào, nhanh chóng dùng cái xẻng đảo một hồi, lại đổ nước vào, đem nắp vung đậy lại. Nhóm lửa nấu tới sôi, hầm nóng thêm một lát, chờ mùi khoai tây và đậu thơm ngào ngạt tỏa ra là có thể ăn.
Để lên bàn ăn, dọn xong bát đũa, một nhà Liên Mạn Nhi, hơn nữa Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều ở bên bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm buổi trưa.
Món chính là cơm cao lương, đồ ăn chính là một bồn khoai tây hầm cùng đậu cô-ve, còn có mỗi bữa cơm đều ắt không thể thiếu hành tây chấm tương. Liên Thủ Tín thích ăn cái này nhất, đồ ăn khác có thể không có, hắn chỉ cần hành tây chấm tương, là có thể ăn ba bát cơm khô.
Hôm nay, Trương thị còn nấu thêm vào một cái trứng vịt muối cho mỗi người.
Trứng vịt muối muối đủ ngày, đập nhẹ ở đầu, rồi dùng chiếc đũa đâm vào trong lòng đỏ trứng là lấy ra dễ dàng.
Tiểu Thất thích ăn trứng vịt muối, chờ hắn ăn xong phần của mình, đưa đôi đũa sang thức ăn, thời điểm thu hồi ánh mắt về, liền thấy trong bát cơm đã thêm một cái lòng đỏ trứng vịt muối béo ngậy.
Ăn cơm xong, Triệu thị và Liên Diệp Nhi dùng xe ba gác, đẩy hai thùng nước cơm cặn về nhà cũ, nơi đó còn có hai mươi con gà cùng sáu còn heo phải cho ăn.
Nhà Liên Mạn Nhi hứa cho Triệu thị một con heo, chỉ cần Triệu thị cho ba con heo ăn, thì thức ăn gia súc đều là nhà Liên Mạn Nhi ra. Triệu thị cảm thấy như vậy là rất quý, lại đem việc cho ăn ba con heo nhà Liên Mạn Nhi cũng ôm đồm luôn.
“Ba con cũng là cho ăn, sáu con thì cũng như vậy, không khác là bao.” Triệu thị nói như vậy.
Một nhà Liên Mạn Nhi cơm nước xong, liền ngồi nói chuyện để tiêu thực.
“Ca, ca cùng Tiểu Thất buổi chiều đi đến trường trấn trên, xem có thể đi chỗ Ấu Hằng ca một chuyến hay không, hỏi một chút năm nay trái tầm bóp lúc nào nhà hắn sẽ lấy.” Liên Mạn Nhi liền nói với Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, “Miếng đất trồng trái tầm bóp của chúng ta cũng chín rồi.”
“Đúng là nên hỏi một chút, mẹ xem đều có người đến thu hoặc rồi, nhưng không phải là nhà của Vương tiểu Thái y.” Trương thị nói.
“Được, một hồi ta sẽ mang Tiểu Thất đi trước tìm Ấu Hằng ca, sau đó lại đi học.” Ngũ Lang nói.
“Tỷ, muốn hái trái tầm bóp, chờ đệ và ca ca học xong rồi hái.” Tiểu Thất nói.
Chờ chạng vạng Ngũ Lang và Tiểu Thất từ trường học trở về, liền kể việc buổi trưa bọn họ gặp được Vương Ấu Hằng.
“Ấu Hằng ca nói nhà hắn đã bắt đầu thu trái tầm bóp, chúng ta lúc nào đưa đi qua đều được.”
“Vậy ngày mai đi hái trái tầm bóp nhé?” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, đợi một ngày nữa đi, ngày kia con và Tiểu Thất được nghỉ, chúng ta cùng nhau hái.” Ngũ Lang nói.
“Cũng được.” Liên Thủ Tín đồng ý.
Lúc này, Lỗ tiên sinh từ trên núi xuống dưới, mọi người vội vàng mời Lỗ tiên sinh lui qua kháng, bưng lên trà ngon trái cây ngon chiêu đãi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất bày bàn học, bắt đầu làm bài tập, cũng thường hướng về phía Lỗ tiên sinh thỉnh giáo.
Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ba mẹ con chuẩn bị cơm chiều.
Hiện tại cơm chiều người một nhà các nàng đã ở cửa hàng bên này ăn, bởi vì có Lỗ tiên sinh cùng bọn họ ăn cơm, nên bữa cơm đêm nay, tự nhiên thêm đồ ăn.
Lỗ tiên sinh là người phía nam, so với món ăn chưng hấp, thì hắn càng thích ăn xào rau.
Trứng gà xào mộc nhĩ, đậu cô-ve xào tỏi, đây là món làm cho Lỗ tiên sinh, mặt khác còn có làm bí đao xào tôm, đậu hũ dồn thịt, đậu hủ xào cay, canh cải thìa.
Tay nghề của mấy mẹ con đều bất phàm, hơn nữa có thêm đồ gia vị Liên ký đặc chế, bữa cơm này, ngay cả Lỗ tiên sinh từng ăn qua sơn trân hải vị, cũng ăn vừa lòng cực kỳ.
Sau khi ăn xong, Liên Thủ Tín đem cái bàn đặt ở trong viện, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất ngồi cùng một chỗ, nghe Lỗ tiên sinh giảng bài.
Xa hơn một chút, Trương thị và Liên Chi Nhi đang thiêu thùa may vá, Liên Thủ Tín lấy cỏ khô cho bò con.
Hết thảy đều bình lặng mà tốt đẹp…
Hôm sau, là ngày hưu mộc Ngũ Lang cùng Tiểu Thất được nghỉ ở trường, trong cửa hàng chỉ để lại Trương thị coi chừng, còn lại một nhà năm người vội vàng lên xe đi xuống ruộng. Còn chưa tới đầu mảnh đất, xa xa liền thấy một mảnh màu hồng như lửa.
Nhà Liên Mạn Nhi đã mở hơn ba mẫu đất trồng trái tầm bóp, trái tầm bóp này sức sống rất mạnh, tự mình mọc lan tràn từng mảnh từng mảnh đất, hiện tại trái tầm bóp chín, từng trái màu đỏ hợp thành một biển đỏ.
Đến đầu đất, người một nhà đều cầm theo rổ, và bao tải đi xuống xe.
Liên Mạn Nhi giúp Tiểu Thất sửa sang lại một chút cái mũ rơm trên đầu, liền vào đất trồng trái tầm bóp.
Chỉ hái trái tầm bóp màu hồng đậm, chín rộ, đựng đầy rổ, đổ vào bao tải, bao tải đầy, liền cột miệng, đưa đến trên xe. Chờ chất đủ một xe, liền theo Liên Thủ Tín nhanh chóng đưa xe đến trấn trên.
Tới gần buổi trưa, Trương thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi mang đến bánh bao, đậu hủ cùng canh xương hầm, người một nhà vội vàng ăn qua, lại tiếp tục làm việc.
Tới gần chạng vạng, mới hái xong trái tầm bóp đã chín, một xe cuối cùng, Liên Mạn Nhi đi theo Liên Thủ Tín cùng nhau đưa đến trấn trên.
“Loại này, tốt hơn loại mọc trong khe suối.” Vương Ấu Hằng nói.
“Đây là thu hoạch lần đầu, ” Liên Mạn Nhi nói, “Tiếp qua nửa tháng, còn có thể lại thu một lần nữa.”
Đang nói chuyện, thì Vương chưởng quầy mamh bàn tính cùng sổ sách tiến vào báo sổ sách.
“Chúc mừng Liên tứ gia, tam cô nương, năm nay thu hoạch lớn…