Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục, đôi mắt kia như hồ nước trong suốt thấy đáy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt, nhưng bộ dáng ngốc nghếch lại rất đáng yêu. Hai người nhìn nhau. Qua rất lâu, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy, không nói bất cứ cái gì. Cổ của Trần Mục bị lệch quá lâu, có chút không thoải mái, hắn muốn xoay người cũng rất khó. Khương Phục Tiên thấy thế, chớp chớp mắt mấy cái, bộ dạng kia có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.