Đồng tử của người trẻ tuổi chợt co rút, hoảng sợ nói: "Nàng ta còn lợi hại hơn cả phụ vương của ta?"
Lão già trầm giọng nói: "Thần đã nghe ngóng qua, nàng ta tới từ Lăng Vân tông, là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh, tên Triệu Phi Yến, Thiên Kiêu đỉnh phong của Hoang Châu, đáng tiếc những bách tính kiến thức nông cạn này chỉ nghe nói tới Trần Mục, lại không biết đến vị Thiên Kiêu chân chính này, đúng là buồn cười."
"Triệu Phi Yến! Lăng Vân tông! Lẽ nào Yến Vương muốn mượn nàng ta để ra oai phủ đầu với chúng ta?"
"Lăng Vân tông xa tận Nam Hoang, càng sẽ không can dự vào thế tục, điện hạ không cần lo lắng."
"Triệu tướng quân nói rất có lý."
Người trẻ tuổi kia là Chu Hạn, thập tam vương tử của vương triều Đại Chu, đệ tử nội môn của Lôi Minh tông, năm nay hai mươi hai tuổi, đã là Ngũ phẩm Kiếm Tông sơ kỳ, hắn ta có tiềm lực được phong Vương.
Người già tên gọi Triệu Thiên Lôi, là lão tướng quân dưới trướng Chu Vương, lần này đi cùng Chu Hạn tới vương triều Đại Yến để thương nghị đàm phán công việc.
Nửa tháng trước, quân Chu ở Túc Châu đánh bại quân Yến, Yến Vương cầu hòa, Chu Vương đưa ra ba điều kiện, xưng thần, cắt đất và hòa thân.
Yến Vương Đông ý cắt đất, hòa thân, nhưng tuyệt không xưng thần, Chu Vương nhận được câu trả lời cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, bèn phái Chu Hạn tới trước lựa chọn đối tượng hòa thân, thuận tiện thương lượng phương án cắt đất cụ thể với Yến Vương.
"Điện hạ, Yến Vương mời chúng ta hôm nay tới vương cung tham gia ngọ yến, đến lúc đó ngài phải đưa ra yêu cầu đòi Túc Châu và Vân Châu với ông ấy."
"Ha ha, Ta còn muốn cả Yến Lang Nguyệt."
Chu Hạn nhìn Yến Lang Nguyệt đi theo phía sau xe ngựa, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Vương cung, ngự hoa viên.
Yến Vương triệu kiến Trần Mục ở ngự hoa viên, xung quanh toàn là các vương công quý tộc đứng chật ních.
Triệu Phi Yến một mình đi dạo nơi xa trong ngự hoa viên, nàng ta không thích tiếp xúc với vương quyền.
Tuổi tác của Yến Vương đã cao, tóc đã bạc trắng, ông ta bảo thái giám mang ghế tới, để ở bên cạnh Trần Mục, trên mặt mỉm cười nói: "Tiểu hữu mời ngồi."
Trần Mục lễ phép nói: "Gia gia bảo ta cảm tạ Yến Vương, bọn họ bận rộn công việc, không có cách nào đích thân tới vương đô được, còn mong Yến Vương thứ lỗi."
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Yến Vương ẩn chứa ý cười, khí chất của Trần Mục làm ông ta rất hài lòng, trịnh trọng nói: "Không sao, ngươi muốn chức quan gì? Trẫm ban thưởng cho ngươi."
Trần Mục khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không quan tước thân càng thoải mái, ta không muốn làm quan."
Hắn ăn nói rõ ràng, đối diện với quân vương của một nước vẫn có thể thong dong như thế, vương công quý tộc xung quanh đều phải lau mắt mà nhìn hắn.
"Nếu ngươi đã không muốn làm quan, Trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi." Yến Vương cười, vẫy tay nói: "Dung Ngư, mấy người các ngươi tiến lên trước hai bước."
Mấy vị công chúa ăn mặc trang điểm mỹ lệ tới trước mặt Trần Mục, Trần Mục cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái.
Yến Vương khẽ cười nói: "Dung Ngư các nàng tinh thông các loại cầm kỳ thi họa, ngươi có thích không?"
Mọi người đều biết Trần Mục là Thiên Kiêu tuyệt thế, Yến Vương muốn hắn làm con rể, tuy hắn còn nhỏ nhưng có thể đính hôn trước.
Mấy vị công chúa đều trang điểm đậm xinh đẹp, chỉ có Yến Lang Nguyệt là để mặt mộc, dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ của nàng ta bỏ xa những công chúa khác cả mấy con phố.
Trần Mục vội vã lắc đầu: "Nương của ta nói ta đã có hôn ước, đa tạ ý tốt của Yến Vương."
Đây là do hắn nói dối, Đường Uyển căn bản không nói với hắn, hắn bị ép lấy hôn ước ra làm bia đỡ đạn.
Yến Vương không hỏi hắn đối tượng hôn ước là ai, ông ta cũng không để ý, trầm giọng nói: "Ngươi nhìn trúng ai, chọn làm tiểu thiếp cũng được."
Trần Mục nghiêm túc nói: "Đa tạ ý tốt của Yến Vương, trong lòng ta chỉ có kiếm, không muốn nữ nhân."
"..."
Mọi người khó có thể tưởng tượng lời này lại phát ra từ trong miệng Trần Mục, vương công quý tộc xung quanh không khỏi giật mình, khó trách hắn chính là tuyệt thế Thiên Kiêu, hóa ra là trong lòng không có nữ nhân.
Yến Vương khẽ than.
Ông ta không muốn ép buộc Trần Mục.
Dù sao thì dưa hái xanh thì không ngọt.
Bịch bịch!
Yến Lang Nguyệt đột nhiên quỳ xuống.
Trần Mục lúng túng không biết phải làm sao, ngay cả ánh mắt của Yến Vương cũng ngưng lại, chúng thần xung quanh đều không biết Yến Lang Nguyệt muốn làm cái gì.
"Xin ngươi hãy chọn ta."
Yến Lang Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói.
Yến Vương sầm mặt không nói chuyện, vương tộc xung quanh đều không muốn nhìn Yến Lang Nguyệt, quỳ là việc rất mất mặt đối với vương tộc.
Tuy rằng Yến Lang Nguyệt thanh thuần tuyệt mỹ, mà hiện tại càng điềm đạm đáng yêu hơn, nhưng Trần Mục không muốn bị ràng buộc đạo đức: "Xin lỗi, ta không thể chọn tỷ."
Xung quanh xuất hiện tiếng cười nhạo khinh thường.
Yến Lang Nguyệt khẩn cầu: "Lang Nguyệt nguyện ý làm nha hoàn của Trần công tử, vẫn mong thành toàn."
Những công chúa khác đều đang nhỏ giọng thì thầm, trong mắt tràn đầy khinh miệt đối với Yến Lang Nguyệt, vương tộc xung quanh cũng đều đang lắc đầu, ngay đến cả sắc mặt Yến Vương cũng trở nên khó coi.
Cảnh tượng trong ngự hoa viên đầy xấu hổ, Yến Lang Nguyệt làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng Trần Mục không dám đáp ứng, hiện tại đáp ứng thỉnh cầu của Yến Lang Nguyệt thì chắc chắn chính là không tôn trọng đối với Yến Vương.
Trần Mục còn phải xem thái độ của Yến Vương.
Sau một hồi trầm mặc, Yến Vương nói: "Nếu ngươi muốn Lang Nguyệt làm nha hoàn, vậy Trẫm đồng ý."
Những vương công quý tộc xung quanh đều trợn mắt há mồm, Yến Lang Nguyệt là công chúa của Đại Yến, là nữ nhi mà Yến Vương sủng ái nhất, thế mà lại đồng ý cho nàng ta làm nha hoàn?
Trên mặt những công chúa khác mang theo sự chế giễu, đang yên đang lành không muốn làm công chúa, lại muốn làm nha hoàn cho người ta, thật hạ tiện, bọn họ đều đang tránh xa Yến Lang Nguyệt.
Yến Lang Nguyệt nhìn Trần Mục.
Trong mắt nàng ta hiện lên gợn sóng, Trần Mục biết nàng ta có chỗ khó, cung kính nói: "Đa tạ Yến Vương."
Tất cả thành viên vương tộc đều kinh ngạc, còn thật sự dám đồng ý, trong mắt hắn còn có vương tộc Đại Yến hay không?
Yến Lang Nguyệt quỳ xuống cảm ơn, nói: "Lang Nguyệt tham kiến tiểu thiếu gia, đa tạ tiểu thiếu gia thu lưu."
Trần Mục mỉm cười nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ mau đứng lên đi, dưới đất lạnh."