Mà ngay cả Trần Thiên Nam ở trên đài cao cũng cảm thấy không thích hợp nhưng xem như ngã ở đây thì thành tích cũng đủ để tiếu ngạo đám tiểu bối ở Hắc Thạch thành.
Vẻ mặt Trần Nghiêm thì hiện ra sự căng thẳng, thắng hay không thắng cũng không sau, hắn chỉ hy vọng Trần Mục không bị thương.
Bạch Tố và Hành Dương Hậu mặt không đổi sắc, bọn họ còn đang mắt không chớp nhìn chằm chằm vào trên lôi đài.
Thủy Linh Linh thì thật lâu không nói gì, nàng ta mở to hai mắt ra nhìn vào Trần Mục trên lôi đài, rất muốn xem xem dáng vẻ chật vật khi thất bại của hắn là như thế nào.
Trần Mục liên tục lùi lại, Liễu Nham cảm thấy đây chính là cơ hội chính mình đang chờ, hắn buông tay đánh cược một lần, xuất thủ tiến công mà không giữ lại chút nào.
Trần Mục lui lại tới bên bờ lôi đài, đối mặt với Liễu Nham đang bổ nhào mà tới, hắn đã không còn không gian để mà lui lại nữa, thế là mũi chận nhẹ nhàng chạm xuống đất nhảy dựng lên, như là chuồn chuồn lướt nước, nhảy lên thật cao, kiếm gỗ trong tay càng là vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ ở giữa không trung.
"Là Long Sĩ Đầu!"
Người của Trần gia tương đối quen thuộc đối với chiêu này.
Con ngươi của Liễu Nham đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy Trần Mục lao tới, tốc độ quá nhanh, tới mức hắn không kịp tránh né, "Trúng kế!"
Kiếm gỗ đẩy Thiết kiếm của Liễu Nham ra, đánh trúng vào cằm, cả người Liễu Nham như được nhấc lên ném bay ra, cuối cùng nặng nề ngã xuống bên ngoài lôi đài, Trần Mục vững vàng hạ xuống đất, sau đó bình tĩnh thu hồi kiếm gỗ.
Liễu Nham bị đánh bay ra ngoài.
"Lợi hại a!"
"Làm ta xem tới choáng váng!"
"Thế mà còn có thể chuyển bại thành thắng như vậy!"
Nhiều khán giả có mặt tại Diễn Võ trường để xem tranh tài mặc dù đói bụng nhưng vẫn kích động cao giọng hò hét, bọn họ đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Đây không phải chỉ là thực lực nghiền ép thuần túy, mà là thông qua đánh cờ trong lòng, thông qua kỹ xảo mà giành chiến thắng, chứng minh Trần Mục rất có đầu óc.
Trong mắt Bạch Tố lại tỏa ra ánh sáng, yêu thích nói: "Đây là tiểu bối kinh diễm nhất mà ta từng gặp."
Miệng nhỏ của Thủy Linh Linh hơi vểnh lên cao.
Hành Dương Hậu cũng gật đầu theo, "Kiếm Hoàng Bắc Hoang khi còn bé cũng không có kinh diễm như hắn, có lẽ hắn có thể sánh vai vị trong truyền thuyết của Bắc Hoang kia."
"Ngay cả Khương Phục Tiên cũng không đạt được đỉnh cao của vị truyền kỳ kia, nhưng điều đó không phải là không thể đối với đứa trẻ này, ta cảm thấy vẫn còn hy vọng."
Bạch Tố cũng đưa ra đánh giá rất cao.
Trần Thiên Nam bị sủng ái mà lo sợ, có thể để cho hai vị tiền bối khen không dứt miệng như vậy, hắn cười không ngậm được mồm, Mộ Đông Lưu nhịn không được ốp một câu, "Trần tiêu đầu, ta nói với ngươi chuyện này, Mộ Lam nhà ta thế nhưng là rất thích Trần Mục nhà ngươi." Nói xong hai mắt Mộ Đông Lưu còn nhướn nhướn lên, tỏ vẻ ý ngươi thế nào.
Trần Thiên Nam nghe thấy vậy thì có hơi đau đầu, vội vàng từ chối nói: "Đứa nhỏ này tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa hắn rất có cá tính, để cho hắn tự chọn lựa đi."
Mộ Đông Lưu lắc dầu tiếc nuối, tự hỏi liệu Mộ Lam có thể tranh khẩu khí cho Mộ gia được hay không.
Bạch Tố nhìn về phía Thủy Linh Linh ở bên cạnh, cười hỏi: "Linh nhi, ngươi có hứng thú đối với hắn hay không? Bà bà hỏi giúp ngươi một chút?"
Thủy Linh Linh ưỡn ngực lên, bĩu môi, mặt nhỏ tràn đầy vẻ khó chịu nói: "Không có, ta không thích hắn, ta chỉ muốn đánh hắn."
Nàng ta từ nhỏ tới lớn đều là muôn người để ý tới, chưa từng bị xem nhẹ lần nào, hôm nay Trần Mục là nhân vật chính không thể nghi ngờ, từ trong giọng điệu của bà bà là có thể nghe ra rất thích hắn, còn là tiểu bối kinh diễm nhất mà bà bà gặp qua, những lời này đều khiến cho Thủy Linh Linh phải ghen tỵ.
Nàng ta cảm thấy mình còn lợi hại hơn so với Trần Mục.
Trên lôi đài bên cạnh, khóe miệng Tôn Kỳ hơi nhếch lên, xem thường nói: "Đầu cơ trục lợi, trước thực lực tuyệt đối, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào cả."
Trước trận chung kết.
Trần Mục và Tôn Kỳ nghỉ ngơi ở hậu đài.
Người xem ở Diễn Võ tràng đều đang bàn luận xem rốt cuộc ai mới là người đệ nhất cuối cùng, phải biết Trần Mục mới chỉ ba tuổi, có thể đi tới bước này đã đủ nghịch thiên, đối thủ tiếp theo của hắn là đệ tử của Huyền Kiếm tông, Tôn Kỳ tu hành ở Huyền Kiếm tông được một năm.
Mộ Đông Lưu dâng trà cho mấy vị khách quý.
Hắn cười hỏi: "Hành Dương Hậu, ngài cảm thấy ai có thể chiến thắng?"
Hành Dương Hậu khẽ cười nói: "Ta cảm thấy Trần Mục còn chưa dốc hết sức lực, hắn có cơ hội."
Mộ Đông Lưu nhìn về phía Bạch Tố, cung kính nói: "Bạch trưởng lão, ngài cảm thấy thế nào?"
Bạch Tố vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nói: "Biểu hiện của đứa bé Trần Mục kia rất xuất sắc, ta tin tưởng hắn còn có thể mang tới cho chúng ta nhiều ngạc nhiên hơn nữa."
Mộ Đông Lưu cuối cùng nhìn về phía Trần Thiên Nam, chân hành nói: "Trần tiêu đầu, tiết lộ chút đi."
Trần Thiên Nam khiêm tốn nói: "Tiểu Mục có thể đi tới đây đã là rất không tệ rồi, trận này không cần biết thắng bại như thế nào, chúng ta đều đã rất hài lòng."
Trần Nghiêm và Trần Uy đều gật đầu cười.
Người đi xem Diễn Võ tràng cơm cũng chưa ăn, đều đang chờ mong trận chung kết cuối cùng.
Hậu trường, Trần Hạo vỗ nhẹ vào bả vai Trần Mục, cười ngây ngô nói: "Tam đệ, cố lên."
Cách đó không xa, Tôn Kỳ mặt mũi tràn đầy vẻ đắc ý, tự nhận là nắm chắc thắng lợi trong tay, thậm chí có nghĩ tới hình tượng tất cả mọi người phải ngước nhìn mình, đánh bại thiêu kiêu căn cốt cửu phẩm, đó là nở mày nở mặt cỡ nào.
Nghỉ ngơi kết thúc.
Trần Mục và Tôn Kỳ đi tới trên lôi đài.
Bọn họ sẽ đặt dấu chấm hết cho giải thi đấu luận võ lần này.
"Đánh dấu thành công."
"Chúc mừng thu hoạch được Đại Tụ Linh đan!"
Trần Mục cảm giác trong ngực có nhiều thêm một thứ, thu hoạch được ban thưởng, nụ cười trên mặt càng sáng sủa hơn, trong trẻo nói: "Trần Mục, Trần gia."
"Tôn Kỳ, Tôn gia." Vừa dứt lời, khí tràng của Tôn Kỳ đã triển khai cường thế, khí tràng hùng hậu khiến khán giả phải chấn kinh, thực lực này chỉ sợ cách Kiếm Sư tứ phẩm không còn kém bao nhiêu.
Nhưng là ngay sau đó, theo Trần Mục triển khai khí tràng ra về sau, ánh mắt mọi người càng trở nên hưng phấn, khí tràng của Trần Mục thế mà còn muốn mạnh hơn.
"Đậu xanh rau muống!"
"So Kiếm Sư tam phẩm còn mạnh hơn?"
"Hắn đến cùng là Kiếm Sư mấy phẩm?"
Trần Mục quả nhiên không để cho bọn họ thất vọng, ở đây lâu hơn nữa cũng cảm thấy đáng giá.
Trên đài cao, Trần Nghiêm cũng đang lẩm bẩm, "Tới lúc này mới mấy ngày, thực lực của Tiểu Mục lại tinh tiến thêm lần nữa, đây chính là thiên phú tu luyện của căn cốt cửu phẩm?"
Trần Mục biểu hiện ra thực lực làm toàn trường chấn kinh.
Bạch Tố thậm chí đứng lên quan sát, ngay sau đó Mộ Đông Lưu và Hành Dương Hậu thi nhau đứng dậy, Trần Thiên Nam càng là đứng lên từ trước đó.
Chẳng mấy chốc sẽ quyết ra bên thắng cuối cùng.
Vẻ mặt Tôn Kỳ trở nên ngưng trọng, chau mày, hoàn toàn không ngờ tới cảnh giới của Trần Mục lại cao tới như thế, hắn cưỡng ép trấn định, tự an ủi mình: "Ta tu luyện gần mười năm, dựa vào kiếm kỹ tinh xảo của ta chắc chắn có thể đền bù chênh lệch trên tu vi."
Hai tay của hắn nắm chặt thanh kiếm, dựng kiếm trước mặt mình, hoàn toàn không có ý định tiến công.
Trần Mục thấy vậy thì chủ động xuất kích, hắn không giữ lại chút nào, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tôn Kỳ, đầu tiên là một chiêu Long Bãi Vĩ, xuất kiếm trôi chảy.
Tôn Kỳ bị ép giơ kiếm lên đón đỡ, hai kiếm va chạm vào nhau, Tôn Kỳ bị đẩy lui mấy bước.
Sau đó kiếm của Trần Mục ra như long, kiếm khí hò hét tốc thẳng tới eo Tôn Kỳ.
Hai con ngươi của Tôn Kỳ đột nhiên co rụt lại, thế công của Trần Mục rất mạnh, Tôn Kỳ chỉ có thể vung kiếm đón đỡ không ngừng.
Ngay khi Thiết kiếm ngăn cản kiếm gỗ, Trần Mục lại vọt lên lần nữa, một chiêu Long Sĩ Đầu thuần thục, Thiết kiếm của Tôn Kỳ bị hất bay.
Tôn Kỳ lùi lại mấy bước mới đứng lại được, hắn nhìn xung quanh, Trần Mục biến mất ở trong tầm mắt.
Hắn cúi đầu xuống.
Trần Mục đệm lên chân, hắn giơ kiếm gỗ lên cao, còn thiếu chút nữa mới có thể tới cổ của Tôn Kỳ.
"Ta thua!"
Tôn Kỳ nói với vẻ mặt thất thần.