Diễn Võ trường phủ lên lớp tuyết dày.
Dấu chân và dấu kiếm ở khắp nơi trên tuyết.
Đây là dấu vết lúc hai người Trần Mục luyện kiếm để lại.
Bầu trời vẫn đổ tuyết, trên vai Trần Mục phủ đầy bông tuyết, nhưng trên người lão già mù lại không có bông tuyết, hắn giống như thể tách ra khỏi thế giới này.
Trần Mục hiếu kỳ hỏi: "Lão gia gia, ngươi tính dạy ta cái gì?"
Hắn không có gọi là tiền bối, mà gọi lão gia gia thì nghe có vẽ sẽ được thân thiết hơn, lão già mù mặt không cảm xúc, hắn giang hai tay ra, thế giới im lặng trong chốc lát, bông tuyết lớn như lông ngỗng đầy trời đứng im giữa không trung.
Trần Thiên Nam trợn to mắt, Trần Hạo kinh ngạc ngẩng đầu, mà ngay cả Trần Mục cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là khí tràng của Kiếm Tông thì cũng không thể làm tới tình trạng để cho bông tuyết lớn đầy trời ngừng lại, lực lượng của lão già mù này vượt xa Kiếm Tông, trên mặt Trần Thiên Nam hiện vẻ nghi hoặc, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của khí tràng.
Trong chốc lát.
Tất cả bông tuyết đều tiêu tán.
Diễn Võ trường được bao phủ trong một kết giới màu tuyết.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn mái vòm màu tuyết, không thể không cảm thán nói: "Thật là lợi hại."
Răng rắc!
Kết giới màu tuyết vỡ vụn.
Kiếm quang màu tím phá không mà tới, Triệu Phi Yên đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường, tay phải nàng ta cầm kiếm, tai trái thả lỏng ở phía sau, hai con ngươi có hơi lạnh, hờ hững nhìn chằm chằm vào lão già mù.
Triệu Phi Yên ở Trần gia, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Trần Mục, bên cạnh hắn xuất hiện một tên cường giả xa lạ, tự nhiên không thể xem thường.
Không khí tại Diễn Võ trường trở nên quỷ dị, Trần Thiên Nam vội nói lời giải thích: "Triệu tiên tử, vị tiền bối này không có ác ý, hắn muốn dạy Tiểu Mục tu hành."
"Hắn là đệ tử của Lăng Vân tông, không cần ngươi tới chỉ điểm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Lão già mù mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Yên tâm, lão phu sẽ không thu đồ, tinh khí thần của hắn khác hẳn với những người bình thường, ta sẽ truyền thụ cho hắn phương pháp ngưng thần, qua một thời gian ngắn ta sẽ rời khỏi Hắc Thạch thành."
Triệu Phi Yên hơi híp mắt lại, nếu như Trần Mục học tập phương pháp ngưng thần vậy thì chắc chắn sẽ chậm trễ việc luyện kiếm, cơ hội này rất tốt.
Nàng ta không muốn thấy Trần Mục đột phá quá nhanh.
"Ngươi tốt nhất là đừng có ý nào khác, không phải vậy ngươi sẽ chết rất thê thảm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, Trần Thiên Nam vô cùng cao hứng.
Lão già mù bình tĩnh nói: "Tiểu cô nương, bệnh của ngươi rất nặng, con đường này không thích hợp với ngươi, trên đời không có Khương Phục Tiên thứ hai."
"Ngậm miệng!"
Hai mắt Triệu Phi Yên mang theo sát ý.
Trần Mục cảm thấy toàn thân lạnh toát, trên người Triệu Phi Yên tràn ngập hàn ý, còn lạnh hơn cả tuyết rơi mùa đông.
Lão già mù không nói gì thêm.
Triệu Phi Yên quay người biến mất ở trong gió tuyết.
Trần Mục trừng mắt mà nhìn, tò mò hỏi: "Lão gia gia, tiên tử tỷ tỷ là có chuyện gì xảy ra?"
"Người tu hành đều sẽ hấp thu lượng lớn linh khí, có linh khí ôn hòa, có linh khí lại có lực phá hoại cực mạnh, trong cơ thể nàng ta đang bị hàn khí phản phệ, tổn thương tới kinh mạch, đã uy hiếp tới tính mạng." Lão già mù khẽ lắc đầu.
Trần Mục kinh hãi, lão già mù thật là lợi hại, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng trong cơ thể Triệu Phi Yên, nàng trông rất khỏe mạnh thế mà lại bị bệnh không nhẹ.
"Thì ra là thế." Trần Mục đột nhiên hiểu ra, khó trách Triệu Phi Yên lại thích uống rượu như vậy, hóa ra nàng ta đây là đang áp chế hàn khí trong cơ thể.
"Uống rượu có trợ giúp đối với nàng không?"
"Vô dụng, rượu mạnh chỉ có thể làm dịu cơn đau đớn trên thân thể, đồng dạng cũng sẽ làm tổn thương thân thể nàng, cộng với hàn khí phản phệ không ngừng, nàng ta sẽ chỉ chết càng nhanh hơn."
Trần Mục cau mày, Triệu Phi Yên đến Trần gia bảo vệ hắn, còn dạy kiếm kỹ cho hắn, nói thật, hắn cảm thấy nữ nhân này cũng không tệ lắm.
Ta phải nghĩ biện pháp khuyên nàng kiêng rượu mới được, Trần Mục âm thầm nói thầm.
Trên mặt Trần Mục hiện vẻ cung kính hỏi: "Lão gia gia, có biện pháp nào có thể giải quyết hàn khí phản phệ cho nàng không?"
Lão già mù khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện này thì phải hỏi Khương Phục Tiên."
Trần Thiên Nam nhìn thấy thực lực của lão già mù thì không còn lo lắng hắn là đám bịp bợm giang hồ.
Hắn còn cố ý thông báo cho Trần Nghiêm chuẩn bị gian phòng ở cho lão già mù này.
Diễn Võ trường, lão già mù thản nhiên nói: "Thứ mà ta dạy cho ngươi không cần lo lắng sẽ bị phản phệ."
Trần Mục rất chờ mong.
Gần đây hắn rất muốn học được thứ mới.
"Ta là Niệm sư, ngưng tụ thức hải, lấy niệm lực thúc đẩy vạn vật." Lão già mù đưa tay lên, gom gió và tuyết xung quanh vào trong lòng bàn tay.
Niệm lực và linh lực là hai loại hoàn toàn khác biệt, niệm lực bắt nguồn từ bản thân mà linh lực thì bắt nguồn từ trong thiên địa.
"Niệm sư!"
Trần Mục lẩm bẩm.
Hắn biết được một chút tin tức về Niệm sư.
Lão già mù mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: "Niệm sư thuộc về thiểu số, rất nhiều truyền thừa sớm đã bị đoạn tuyệt, lão phu chỉ có thể dẫn ngươi nhập môn."
Niệm sư có thể nâng cao nhận thức (cảm giác, cảm nhận), Trần Mục với vẻ mặt cung kính nói: "Đa tạ lão gia gia."
"Trước tiên lão phu sẽ dạy ngươi cách minh tưởng ngưng thần trước." Lão già mù dạy hắn phương pháp khẩu thuật ngưng thần.
Ngộ tính của Trần Mục rất cao, lão già mù vừa dạy phương pháp ngưng thần xong thì hắn đã có thể nhập định minh tưởng (nhập định = ngồi thiền).
Vừa rồi hắn mới luyện tập Kiếm Thiểm ở Diễn Võ trường, sớm đã sức cùng lực kiệt, nhưng sau khi vận chuyển phương pháp ngưng thần, chẳng mấy chốc đã trở nên tràn đầy năng lượng.
Phương pháp ngưng thần mang tới hiệu quả rất thần kỳ.
Lão già mù khẽ gật đầu, thiên phú của Trần Mục còn mạnh hơn so với sự phán đoán của hắn, "Ta có lẽ còn có thời gian để tái hiện lại sự huy hoàng của Niệm sư."
Buổi chiều Trần Mục đều đang vận chuyển phương pháp ngưng thần, hắn nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh mình, hắn còn có thể nhìn thấy huyết dịch lưu động trong cơ thể, còn nhìn thấy sương mù thần bí mênh mông ở trong đầu.
Trời gần tối.
Trần Mục mở mắt ra.
Hai mắt của hắn càng trở nên sáng tỏ hơn.
"Lão gia gia, ta nhìn thấy trong đầu của ta có sương mù mênh mông." Trần Mục hoài nghi hỏi.
Lão già mù mặt không cảm xúc nói: "Đó là thần hồn của ngươi, chờ sau này ngươi ngưng tụ ra thức hải thì có thể trở thành Niệm sư chân chính, đó sẽ là một lần lột xác."
Ở trong lúc giao lưu với lão già mù, Trần Mục biết được cảnh giới của Niệm sư có cảnh giới giống với người tu kiếm.
Niệm sư chủ yếu là ngưng tụ thức hải, rèn đúc thần phách, ma luyện ra nguyên thần.
Tu kiếm chủ yếu là ngưng tụ linh tuyền, rèn đúc kiếm hoàn, ma luyện ra kiếm thai.
Ở trước khi chưa ngưng tụ ra thức hải, Niệm sư chỉ có thể nâng cao cảm giác, chứ chưa có lực công kích.
Sau khi ngưng tụ ra thức hải thì sẽ lột xác, người tu hành có thể thông qua niệm lực tới công kích đối thủ.