Niệm sư ngưng tụ ra nguyên thần, siêu phàm thoát trần, thậm chí có thể làm được tới tình trạng nhục thân vẫn lạc, thần hồn trường tồn, thậm chí còn có thể đoạt xá trùng sinh.
Niệm sư so với người tu kiếm thì càng khó tu luyện hơn, nhưng người tu kiếm và Niệm sư cùng cảnh giới với nhau thì sẽ khó phân mà chỉ sàn sàn nhau.
Người tu kiếm có được lực lượng cận thân mạnh hơn, mà Niệm sư thì có được cảm giác nhạy bén hơn.
"Lão gia gia, ngài là cảnh giới gì rồi?"
"Niệm Tông, ngưng tụ thần phách."
Niệm Tông tương đương với Kiếm Tông, nhưng lão già mù làm ra thủ đoạn mà ngay cả Trần Thiên Nam hoàn toàn làm không được.
Chẳng lẽ Niệm sư mạnh hơn người tu kiếm?
Trần Mục khẽ gật đầu, thầm nói: "Ngưng tụ thần phách đã có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên, cảm giác Niệm sư hình như còn mạnh hơn nhiều so với người tu kiếm?"
Lão già mù có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên thì tuyệt sẽ không đơn giản, vẫn là phải cẩn thận một chút mới được, Trần Mục sẽ không tin tưởng hắn một cách tùy tiện.
Lúc không còn sớm, Trần Thiên Nam đi tới Diễn Võ trường một lần nữa rồi mời lão già mù đi ăn cơm.
Lão già mù lắc đầu từ chối.
Người tu hành lợi hại đều sẽ không muốn ăn cơm, Triệu Phi Yên là kiếm tu (người tu kiếm), có thể thông qua hấp thu linh khí tới bổ sung năng lượng cho mình, dù gì uống rượu cũng có thể uống tới no bụng, lão già mù là Niệm sư, chẳng lẽ chỉ minh tưởng thôi là có thể đỡ đói?
Hắn vừa minh tưởng kết thúc, quả thực tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng bây giờ vẫn phải đi ăn gì đó, ham muốn ăn uống vẫn là phải thỏa mãn.
Sau khi Trần Mục ăn uống no nê ở chỗ của gia gia thì trở về trước cửa gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn gõ cửa gọi: "Tiên tử tỷ tỷ."
Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, còn tưởng rằng Trần Mục sẽ mang rượu tới, thấy Trần Mục tới tay không thì khuôn mặt xinh đẹp nàng ta trở nên lạnh lùng.
Trần Mục khuôn mặt nhỏ hiện vẻ chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này ngươi nên uống ít rượu đi."
"Ha ha, chân còn chưa có dài bằng ta vậy mà cũng dám tới quản ta?" Triệu Phi Yên trừng mắt mà nhìn vào Trần Mục.
Thậm chí nàng ta có chút buồn cười, đã lớn như thế này rồi thế mà lại bị đứa trẻ ba tuổi tới giảng giải lý lẽ.
Trần Mục chân thành nói: "Nếu như ngươi lại uống rượu vậy sau này ta sẽ nói cho Khương Phục Tiên."
"..."
Khóe miệng Triệu Phi Yên giật giật, lạnh lùng nói: "Còn dám uy hiếp cả ta, ngươi cảm thấy ta sẽ không đánh trẻ con sao?"
Trần Mục không sợ hãi, thở dài nói: "Khó trách Khương Phục Tiên không cho phép ngươi uống rượu, gia gia kia đã nói cho ta biết nguyên nhân, nếu như ngươi cứ tiếp tục uống rượu như vậy thì thân thể của ngươi chắc chắn không chịu đựng nổi."
"Không sao cả."
Triệu Phi Yên lười biếng nói
"Ngươi không sợ chết, nhưng ta không muốn nhìn thấy tiên tử tỷ tỷ ở vào độ tuổi khỏe mạnh mà mất sớm." Trần Mục khe khẽ thở dài rồi nói.
Kiếp trước hắn đã từng trải qua loại tuyệt vọng không thuốc chữa kia, cho nên muốn giúp đỡ Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên không có nhiều người hỏi han ân cần, ngoài Khương Phục Tiên ra thì cũng chỉ có Trần Mục là thật tâm đối đãi với nàng, nàng ta hơi bĩu môi, giọng nói lạnh lùng: "Miệng quạ đen."
Nhìn vào khuôn mặt chân thành của Trần Mục, Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, đôi mắt hơi say rượu nói: "Yên tâm, sau này ta sẽ không uống rượu nữa."
"Vậy thì tốt rồi."
Trần Mục nở ra nụ cười tỏa nắng.
Cộc!
Trần Mục ôm đầu.
Triệu Phi Yên đột nhiên gõ đầu hắn.
"Sau này lại gọi thẳng tên của sư tôn ta ra thì ta sẽ nhéo đầu ngươi xuống để ngâm rượu." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói, sau đó nàng ta đóng cửa phòng lại.
Trần Mục ôm đầu rời đi, thầm nghĩ Triệu Phi Yên ra tay thật hung ác, có ý tốt lại không được báo đáp tốt, không thể không thầm nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Trong phòng, Triệu Phi yên nhìn vào vò rượu mạnh còn chưa có uống xong ở trên bàn, ánh mắt nàng ta trở nên do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Lại uống một ngụm cuối cùng."
"Lão già lai lịch không rõ ràng kia, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng của ta, hắn là nhắc nhở với ý tốt hay là có mưu đồ gì khác." Hai mắt Triệu Phi Yên ngưng lại.
Triệu Phi Yên không có buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng để ý tới lão già mù và Trần Mục.
Trần Nghiêm sắp xếp cho lão già mùa vào ở trong gian phòng vừa mới quét dọn xong.
Trần Mục thì trở lại tiểu viện của chính mình, đầu tiên chính là đi xem muội muội, Trần Dĩnh không có thích khóc như những ngày đầu vừa ra đời kia, sau khi Trần Mục xuất hiện, nàng ta còn cười khanh khách không ngừng.
Khi gió ngừng và tuyết thôi rơi thì hắn bế lấy muội muội của mình cùng mẫu thân đi dạo ở trong đình viện.
"Mẫu thân, chờ muội muội lớn hơn một chút thì ta sẽ dạy nàng tu hành." Trần Mục chân thành nói.
Hắn vừa dứt lời, Trần Dĩnh bắt đầu khóc lên, Đường Uyển dịu dàng nói: "Xem ra Dĩnh Dĩnh nhà ta không thích tu hành cho lắm."
"Ha ha ha."
Trần Mục không thể không cười thành tiếng.
Hắn không dỗ được muội muội của mình nín khóc, chỉ có thể giao Trần Dĩnh cho Đường Uyển, "Dĩnh Dĩnh ngoan, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại chơi với ca ca."
Ban đêm.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn cùng lúc vận chuyển phương pháp hô hấp cùng với phương pháp ngưng thần, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào.
Sáng sớm.
Ánh nắng ban mai vừa ló rạng.
Đình viện được bao phủ trong làn áo bạc.
Gian phòng của Trần Mục rất ấp cúng, toàn thân hắn tràn ngập mây vàng lờ mờ, da thịt trắng nõn sáng bóng, huyết nhục trong cơ thể đang rung động, liên tục có khí bẩn theo phương pháp hô hấp được bài xuất ra ngoài cơ thể.
Hắn đang hấp thu linh khí trong thiên địa tới tẩm bổ huyết nhục, linh tuyền trong đan điền ngày càng rộng lớn hơn.
Trần Mục nhìn vào thần hồn, hắn nhìn chằm chằm vào đám sương mù mông lung trong đầu kia, những sương mù này đang tụ lại, thậm chí còn đang tỏa ra ánh sáng vàng.
Dựa theo cách nói của lão già mù, chỉ có ngưng tụ ra thức hải hoàn chỉnh thì mới có thể thấy rõ bản ngã.
Theo minh tưởng cả đêm, Trần Mục cảm thấy càng ngày càng nhạy cảm hơn, không chỉ có tinh thần dồi dào, nhục thân cũng nhận được đề cao trên diện rộng.
"Lúc nghỉ ngơi trong đêm, tinh thần và nhục thân đều có thể tu luyện cùng lúc, xem như không tệ."
"Không biết trong lúc luyện kiếm có thể minh tưởng hay không." Trần Mục lẩm bẩm tự nói, nếu như có thể thì có thể dùng khoảng thời gian giống nhau đi làm hai chuyện.
Người bình thường không cách nào nhất tâm nhị dung, lúc luyện kiếm nhiều nhất chỉ có thể phối hợp với phương pháp hô hấp, mà minh tưởng thì cần phải có lực chú ý độ tập trung cao.
Đây chính là nguyên nhân Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy hắn phương pháp ngưng thần, muốn làm chậm trễ việc luyện kiếm của hắn.
Trần Mục rời giường.
Hắn gặp phải lão già mù ở trong đình viện.
"Tối hôm qua ngươi tu luyện như thế nào?" Lão già mù mặt không cảm xúc hỏi.
Hắn vậy mà biết tối hôm qua ta tu luyện, Trần Mục mỉm cười trả lời: "Ta cảm thấy tinh thần sung mãn, trong đầu có đám sương mù màu vàng kim."