Mộ Đông Lưu vung kiếm giết chết đàn yêu thú, chém ra kiếm quang chói lọi, yêu thú cản đường đều bị giết chết, hắn bay thẳng về phía Thuẫn Giáp Yêu long mà đi
Ngoài thành yêu thú chẳng mấy chốc đã vây quanh Mộ Đông Lưu, hắn dựa vào thực lực Kiếm Hậu, lao tới gần Thuẫn Giáp Yêu Long nhất, xung quanh liên tục có yêu thú lao tới ngăn cản, cuối cùng đều bị Mộ Đông Lưu giết chết.
Mộ Đông Lưu đột nhiên xuất kiếm, Thuẫn Giáp Yêu Long bị giết chết, hắn không dám dừng lại để nghỉ, bởi vì ngoài thành còn có mười mấy con Thuẫn Giáp Yêu Long phải xử lý.
Số lượng yêu thú xung quanh càng ngày càng nhiều.
Tướng sĩ cùng với bách tính đang giữ vững lỗ hổng, yêu thú đánh tới thì điên cuồng, bọn họ liều mạng tới ngăn cản, bên người thì có đồng bạn bị yêu thú cắn đưt cánh tay chân, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên.
"Không được ăn ta!"
"Ta còn chưa muốn chết."
Đội ngũ thủ thành xuất hiện hỗn loạn, có thanh niên không chịu đựng được áp lực muốn chạy trốn, chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới những người khác, càng ngày càng có nhiều người muốn rời khỏi chiến trường, nơi này giống như là cối xay thịt, bọn họ cần dùng sinh mệnh ngăn lại lỗ hổng nơi này.
Thanh niên hô hào muốn chạy trốn kia bị Từ Hổ đá một cước quay trở về, hắn nhìn vào đội ngũ thủ thành đang dần dần tan vỡ, giận dữ hét: "Nếu ai còn dám dao động quân tâm, giải quyết tại chỗ!"
Không có Mộ Đông Lưu ở trên tường thành chỉ huy, đội ngũ thủ thành trở nên hỗn loạn không trật tự, Từ Hổ chỉ có thể ép buộc bọn họ thủ thành.
Trần Mục đi tới gần tường thành, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, không nói nhảm, nhấc trọng kiếm trong tay lên lao vào trong chiến trường.
Răng rắc!
Trọng kiếm mang theo máu tươi.
Kiếm Trần Mục lần đầu tiên nhuốm máu.
Yêu Lang đốm xám chết ở dưới kiếm của hắn.
Ngay sau đó mười đầu của mười mấy con yêu thú trong nháy mắt bị chém xuống, thế công của Trần Mục đánh đâu thắng đó, tướng sĩ và bách tính ở chỗ lỗ hổng tường thành này kinh hãi, áp lực mà bọn họ phải chịu đựng đột nhiên chợt giảm.
Có người nhìn thấy thân ảnh của Trần Mục, thân thể nho nhỏ của hắn chẳng mấy chốc đã lao lên trước nhất, liên tục có yêu thú ngã xuống dưới kiếm của hắn.
Càng ngày càng nhiều người chú ý tới hắn.
Các tráng hán xung quanh lên nóng doanh tròng, ngay cả Trần Mục một đứa bé ba tuổi cũng xông lên phía trước nhất, bọn họ còn mặt mũi nào mà lùi lại phía sau.
"Giết!"
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Từ Hổ cũng chú ý tới chỗ lỗ hổng kia.
Bên kia đột nhiên sĩ khí lên cao, tiếng hô giết vang trời, hắn thậm chí còn không biết là chuyện gì xảy ra.
Chẳng mấy chốc tin tức Trần Mục ra trận giết địch truyền ra ở ngay trong đội ngũ thủ thành, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đó là thiên kiêu của Hắc Thạch thành, là sự kiêu ngạo của mọi người, trong mắt bọn họ Trần Mục chỉ là một đứa bé.
Sĩ khí của đội ngũ thủ thành đột nhiên tăng lên.
Trần Mục dẫn đầu giữ vững lỗ hổng tường thành, thậm chí giết ra tới ngoài thành, trong tay cầm trọng kiếm, xông tới chém giết yêu thú như chém dưa thái rau vậy.
"Ngay cả Trần Mục đứa nhỏ này cũng đang hăng hái chiến đấu, các ngươi con mẹ nó có còn là nam nhân nữa hay không, giết cho lão tử!" Cường giả tiền bối đứng đầu hét lớn.
"Giết!"
Mọi người gào thét lên.
Tiếng hô giết vang tận trời cao.
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều đang vang dội.
Đường Uyển các nàng ở trong đình viện đang cầu nguyện cho Trần Mục, chợt nghe tiếng hô giết như núi kêu biển gầm, trong lòng các nàng lập tức tràn đầy hy vọng.
Tiếng hô giết át tiếng gào thét của yêu thú.
Cho dù là dân chúng ở trong thành, đều có thể cảm nhận được cỗ nhiệt huyết kia, đây chính là hán tử Bắc Hoang.
Mộ Động Lưu chú ý tới Trần Mục, hắn xông lên phía trước nhất, trong thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, liên tục giết chết yêu thú.
Những yêu thú này cao nhất cũng chỉ là nhị phẩm đỉnh phong, thực lực tương đương với Kiếm Sư đỉnh phong, thực lực Trần Mục cũng khoảng Kiếm Sư đỉnh phong, nhưng lực lượng của hắn mạnh hơn, kiếm khí bá đạo, đánh đâu thắng đó.
Vẻ mặt Mộ Đông Lưu trở nên ngưng trọng, Trần Mục là sự kiêu ngạo của Hắc Thạch thành, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, không chỉ phải xin lỗi Trần gia mà Vương tộc cũng có thể hỏi tội.
Yêu triều có khí thế hung hăng, Trần Mục xuất hiện khiến cho đội ngũ thủ thành trở nên phấn chấn lên, hiện tại nếu như để Trần Mục rời đi, không thể nghi ngờ sẽ làm ảnh hưởng tới sĩ khí.
Mộ Đông Lưu ở trong bầy thú quát lớn: "Lâm Thông, các ngươi phải bảo vệ được Trần Mục!"
Lâm Thông trên người khoác giáp sắt tiến lại gần Trần Mục, hắn mang theo mấy tên cường giả Kiếm Sư tới tiếp viện.
Khu vực mà Trần Mục đang chém giết còn có rất nhiều cường giả tiền bối đang ở cùng hắn, hắn là sự kiêu ngạo của Hắc Thạch thành, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ hắn.
"Trước hết giết Thuẫn Giáp Yêu Long!"
Từ Hổ chỉ huy ở trên tường thành.
Nếu như để Thuẫn Giáp Yêu Long phá sập tường thành thì diện tích cần phòng thủ cũng quá lớn, trước tiên nhất định phải xử lý xong mối uy hiếp tới từ Thuẫn Giáp Yêu Long.
Trần Mục nhận được tin tức, hắn ném trọng kiếm, trở tay rút Chiết Dực sau lưng ra.
Chiết Dực rất nhẹ, sau khi ném trọng kiếm đi, tốc độ của Trần Mục đột nhiên tăng vọt, trong chớp mắt đã lướt đi qua hơn mấy trượng, cường giả tiền bối xung quanh cũng khó mà đi theo kịp bước chân của hắn, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của hắn.
Ngay cả cường giả Kiếm Tông cũng đang thán phục.
Bọn họ chỉ có thể nhìn Trần Mục lao ra.
Ngoài thành xuất hiện kiếm mang màu bạc, những nơi kiếm mang đi tới, yêu thú đều bị chặt đứt đôi người, trên Chiến Dực của Trần Mục thậm chí còn không thấy máu.
Thuẫn Giáp Yêu Long giống như ngọn núi nhỏ ở dưới kiếm mang màu bạc này sụp đổ ầm ầm, tan đàn xẻ nghé, yêu thú xung quanh càng là chạy trối chết.
Kiếm Sư gần đó đều chấn kinh, mà ngay cả cường giả tiền bối cũng khó mà tin được.
Có thể dễ dàng tiêu diệt Thuẫn Giáp Yêu Long trong lớp lớp yêu thú, lão bối Kiếm Tông cũng làm không được, cũng không phải là thực lực của bọn hắn không được mà là xung quanh có quá nhiều yêu thú bảo vệ Thuẫn Giáp Yêu Long, bọn họ không cách nào tới gần.
Thành chủ Mộ Đông Lưu cũng có thể giết chết Thuẫn Giáp Yêu Long ở bên trong yêu triều, bởi vì hắn là Kiếm Hậu nhị phẩm, có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Mà Trần Mục, một đứa bé chỉ mới ba tuổi, thực lực của hắn không bằng Mộ Đông Lưu, nhưng tốc độ rất nhanh, có thể qua lại bên trong khe hở giữa các yêu thú.
Yêu thú gần đó thậm chí còn rất khó để phát hiện ra hắn.
Trần Mục qua lại tùy ý ở bên trong yêu triều, chiêu kiếm sắc bén, chém giết yêu thú tuyệt không dây dưa dài dòng.
Đêm tối được ánh lửa rọi sáng giống như ban ngày, đất tuyết được nhuộm đỏ, Trần Mục liên trảm năm con Thuẫn Giáp Yêu Long, tăng thêm Mộ Đông Lưu giải quyết hết chín con Thuẫn Giáp Yêu Long, mối uy hiếp cho tường thành cuối cùng cũng được giải quyết.
Tất cả đội ngũ thủ thành đều như nổi lên cơn điên, anh dũng giết địch, yêu thú công thành bị đánh tới choáng váng, bắt đầu hốt hoảng rút lui, giống như thủy triều tản đi.
"Chúng ta thắng!"
Đội ngũ thủ thành thấy vậy thì reo hò chúc mừng, bọn họ cho rằng nguy cơ như vậy đã được giải trừ , bách tính trong thành cũng cảm thấy bọn họ đã thoát khỏi một kiếp.