Mục lục
Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Phi Yên vừa thẹn vừa giận, nghe tới đó thì nàng ta hơi thở phào một chút, tò mò hỏi: "Làm sao mà ngươi lại thu hoạch được loại năng lực này?"

Trần Mục cúi người ở trên đỉnh núi, nói lời cảm kích: "Có lẽ là tiền bối ở trên núi này hiển thánh, giao cho ta thần thông thiên phú như vậy."

"..."

Triệu Phi Yên mãi mà không thể bình tĩnh lại được.

Tại sao ta lại không đạt được loại năng lực này ta?

Triệu Mục vốn có thiên phí dị bẩm, còn có thể có tạo hóa như thế này khiến nàng ta rất chi là hâm mộ.

"Tên xấu xa kia, ngươi còn nhìn cái gì?"

Triệu Phi Yên trợn mắt lên quát Trần Mục.

Trần Mục ở lúc nếm thử năng lực khác của Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn vậy mà nhìn thấy trong cơ thể của Triệu Phi Yên, ở vị trí đan điền của nàng ta có cánh đồng tuyết.

Sâu trong cánh đồng tuyết này, hắn nhìn thấy băng kiếm mang theo hàn quang (vẻ lạnh buốt), đó là kiếm bản mệnh của Triệu Phi Yên, cách từ đằng xa cũng có thể cảm nhận được ý lạnh.

Trần Mục nghe thấy thì di dời con mắt khỏi thân thể nàng ta.

"Nhìn có đẹp không?"

"Đẹp a."

"Nhìn đủ chưa?"

"Còn chưa."

"Vậy tiếp tục nhìn."

"Được."

Bạch!

Trần Mục nhìn thấy đôi chân dài quét ngang mà tới, hắn đứng ngẩn người ở đó, không tránh né, cổ thụ sau lưng hắn đã bị đá tan tành.

Thật bạo lực!

Trần Mục vội vàng nói lời giải thích: "Vừa rồi ta đang quan sát tình huống trong cơ thể của tiên tử tỷ tỷ."

"Ngươi thấy cái gì?"

Triệu Phi Yên hỏi với giọng nói lạnh lùng.

Trần Mục trả lời một cách thành thật: "Có một cánh đồng tuyết rộng lớn, còn có một thanh Băng kiếm!"

"Dưới tình huống bình thường, trong đan điền hẳn là chỉ có Băng kiếm mới đúng, có phải vậy hay không?"

Trên khuôn mặt Triệu Phi Yên hiện vẻ chấn kinh, hắn thế mà còn có thể nhìn thấy tình huống trong cơ thể, trầm giọng nói: "Không sai, cánh đồng tuyết là do hàn khí phản phệ mà đưa tới."

"Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi." Trần Mục nói với vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Phi Yên đã giúp hắn, hơn nữa hàn khí trong cơ thể của nàng còn có thể hỗ trợ việc tu luyện của hắn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trần Mục trông rất trong sáng và hồn nhiên, nụ cười của hắn rất ngọt ngào, Triệu Phi Yên cũng không còn tức giận, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Hai mắt Trần Mục khôi phục lại sự trong veo, hắn nhìn thấy chiếc váy tím sát người Triệu Phi Yên, "Trông ngươi vẫn đẹp hơn khi mặc váy vào."

"..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên lại lạnh xuống, nói với giọng rất nghiêm túc: "Ngươi tốt nhất đừng để lộ ra cái loại năng lực này."

"Yên tâm, ta không có coi tiên tử tỷ tỷ là người ngoài, những người khác ta đương nhiên sẽ không nói cho biết." Trần Mục gật đầu mỉm cười mà nói.

Triệu Phi Yên cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ngắm cảnh cũng đã ngắm rồi, có thể đi được chưa?"

"Đợi lát nữa."

Trần Mục đứng ở trên đỉnh núi đang suy nghĩ, hắn nhìn vào biển mây đang cuộn trào, cuối cùng nghĩ tới một bài thơ cổ, sau đó thì cất cao giọng mà ngâm:

"Tạo hóa chung thần tú,

Âm dương cát hôn hiểu.

Ðãng hung sinh tằng vân,

Quyết tí nhập quy điểu.

Hội đương lăng tuyệt đỉnh,

Nhất lãm chúng sơn tiểu."

(Dịch nghĩa:

Tạo hóa hun đúc cho nó nét đẹp thần thánh.

Hai sườn âm dương chia sớm tối.

Lưng chừng núi nhấp nhô từng lớp mây.

Đưa mắt trông bầy chim về tổ.

Nếu được dịp lên tận đỉnh cao nhất,

Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé.)

Triệu Phi Yên khẽ gật đầu, vài câu thơ này rất không tệ, có thể phản ánh sự mạnh mẽ và tràn đầy sức sống của Trần Mục, không nghĩ tới không chỉ việc tu luyện của hắn có thiên phú tuyệt hảo, vậy mà còn rất có trình độ đối với thơ từ, có thể nói là toàn tài.

Đọc thuộc lòng một vài câu thơ, Trần Mục cảm thấy không uổng công, cười nói ra: "Chúng ta trở về đi."

Trong khi nói chuyện, biển mây sôi trào lên, giống như một con thú khổng lồ bay bọt tới, đỉnh núi bị mây nuốt chửng, gió lạnh thổi qua.

Hơi lạnh lan tràn ra, kiếm quang như tuyết trắng chém về phía bầu trời, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, bởi vì khẩn trương hai con ngươi của Trần Mục hiện lên ánh sáng vàng.

Bởi vậy mà hắn biết được phương pháp sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, chỉ cần tập trung tinh thần là có thể khởi động, lúc thả lỏng ra thì tự nhiên sẽ biến mất.

Đỉnh núi trở nên ảm đạm trong mắt Trần Mục, thực vật xung quanh như mất đi sắc thái, hắn nhìn thấy năng lượng pha tạp đang lưu động trong thiên địa, đây là cảnh tượng mà mắt thường khó có thể nắm giữ.

Có chút là linh khí, có chút là chấp niệm, ngọn lửa xanh biếc xung quanh chính là chấp niệm, vào lúc này ở trên đỉnh núi càng ngày càng xuất hiện nhiều lửa màu xanh biếc.

Lực lượng thần bí nào đó khiến chấp niệm tập trung vào phía đỉnh núi.

Tuy rằng Triệu Phi Yên không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự thay đổi khác thường ở nơi này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo sương lạnh, lạnh lùng nói: "Nơi này có gì đó không đúng."

Trần Mục trịnh trọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta muốn thử xem có thể luyện hóa được chấp niệm ở nơi này hay không."

"Ừm?"

Triệu Phi Yên chau mày.

"Bên trong những chấp niệm này tuy rằng có ẩn chứa một chút niệm lực, nhưng bên trong niệm lực khả năng ẩn chứa cảm xúc tiêu cực, sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của người tu hành."

Vân Ẩn sơn thường xuyên xuất hiện những lời đồn đại thái quá, nhưng thật ra thì không có chuyện gì xảy ra cả, mà là người dân lên núi, sau khi hấp thụ chấp niệm ở nơi này thì tâm thần chịu ảnh hưởng, sau đó thì nói năng linh tinh.

Đây chính là nguyên nhân sau khi nghe Mông Thiết nói ra các loại lời đồn, Triệu Phi Yên còn dám mang Trần Mục tới đây, nàng ta biết có chấp niệm đang quấy phá ở trong núi, chỉ cần không hấp thu chấp niệm thì sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Biển mây sôi trào, muốn thôn phệ cả đỉnh núi, có cỗ lực lượng chấp niệm vô hình tuôn hướng đỉnh núi, nơi này chỉ sợ sẽ càng ngày càng nguy hiểm.

Triệu Phi Yên chuẩn bị đưa Trần Mục trở lại dưới núi, không cần thiết phải ở đây để mà mạo hiểm.

"Tiên tử tỷ tỷ, ta đã có thể luyện hóa tàn hồn của lão già mù kia, ta nghĩ chấp niệm nơi này ta cũng có thể luyện hóa được." Trần Mục nói với khuôn mặt chân thành.

Triệu Phi Yên hiểu, niệm sư muốn đề cao lên thì rất khó, bởi vì chấp niệm cũng không phải là nơi nào cũng có, cơ hội có thể gặp được như thế này đúng là rất ít.

"Nếu như ngươi cảm thấy có gì đó không thích hợp thì phải lập tức ngừng việc luyện hóa lại, hiểu chưa?"

"Ta hiểu."

Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi.

Trên khuôn mặt nhỏ của hắn hiện đầy vẻ nghiêm túc, hắn sử dụng Viêm Thần Quan Tưởng đồ để minh tưởng, trong thức hải xuất hiện vòng xoáy lửa, trên mi tâm cũng hiện lên vòng xoáy lửa tương tự như vậy.

Trên mặt Triệu Phi Yên đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn, không nhịn được mà thầm nói: "Niệm lực hiện hình, đây là Niệm Sư đỉnh phong mới có thể làm được, móa!"

Niệm Sư còn khó tu hành hơn so với Kiếm Sư, nhưng niệm lực của Trần Mục đã cường đại như thế này rồi.

Nàng ta bây giờ có phần bị đả kích, Triệu Phi Yên làm thập đại thiên kiêu của Hoang Châu, nàng ta cảm thấy chính mình so với Trần Mục thì hoàn toàn chính là phế vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK