Lão Chu không khỏi cảm khái: “Thiên phú năm đó của ngươi không bì được với sư huynh và sư tỷ ngươi, không ngờ ngươi còn có thể sống sót qua thời loạn lạc, trở thành Chí Tôn.” Tiêu Lạc Mộc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Hỗn loạn chưa từng rời xa, Chu huynh, tuy ngươi chỉ còn lại tàn cốt, nhưng bản tôn có thể giúp ngươi trùng sinh.” Lão Chu cười nhẹ nói: “Không cần, ta đã sớm chán sống rồi, nếu không thì năm đó tại sao ta lại không trốn mà còn muốn đi phong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.