Trần Mục chuyển muội muội lại cho mẫu thân, khuôn mặt nhỏ cung kính nói: "Mẫu thân, mọi người ở nhà bảo trọng thân thể, ta đi chơi mấy ngày rồi trở về."
Đường Uyển dịu dàng nói: "Ở Vương Đô chơi cho thât tốt, không cần phải lo lắng cho bọn ta."
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi ra ngoài Trần phủ, nơi này có ba chiếc xe ngựa lớn, cuối cùng Trần Mục và Triệu Phi Yên ngồi chung một chiếc xe ngựa ở giữa.
Đường Uyển đưa tới ra ngoài Trần phủ.
Muội muội Trần Dĩnh giống như phát giác được điều gì đó, đột nhiên khóc lên, Đường Uyển đành phải ôm nàng ta vào nhà.
Đám người Trần Nghiêm thì đưa tới gần cửa thành.
Trần Mục ló cái đầu nhỏ ra, vẫy tay hô: "Cha, gia gia, mọi người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, mọi người ở nhà bảo trọng."
Nhìn xe ngựa biến mất ở đường chân trời, Trần Nghiêm đi theo Trần Thiên Nam trở về Trần gia, trên đường trở về bọn họ trò chuyện, cảm khái đám tiểu bối lớn lên thật nhanh.
Ở vào hai tháng trước Trần Hi đã trở lại Hành Châu võ viện, Trần Hạo cũng vào tháng trước tiến về Huyền Kiếm tông tham gia khảo hạch nhập môn, đồng thời thông qua khảo hạch, ở lại Huyền Kiếm tông tu hành.
Bây giờ Trần Mục cũng tới Vương Đô nhìn ngắm thế giới bên ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi tiểu muội Trần Dĩnh.
Trần gia bỗng nhiên trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Ngựa khỏe của Vương tộc chạy rất nhanh.
Chẳng mấy chốc thì rời khỏi Hắc Thạch thành.
Bên trong xe ngựa được trang trí sang trọng, đuôi xe giống như một chiếc giường lớn có thể chứa hai người nghỉ ngơi, hai bên đều có không gian nghỉ ngơi rất dài.
Có một chiếc bàn dài ở giữa, ở trên bày đầy bánh ngọt và hoa quả, ngoài ra còn có hai ấm trà.
Triệu Phi Yên nhẹ giọng nói ra: "Dọc đường chẳng có chuyện gì để làm, tới giúp ta tu luyện."
Trần Mục nhỏ giọng hỏi: "Trong xe? Ngươi không sợ bị bọn họ phát hiện sao?"
"Loại chuyện này cần phải lén lén lút lút sao?" Hai mắt Triệu Phi Yên trở nên lạnh lùng nhìn vào Trần Mục, nói khẽ: "Kết giới linh lực của ta bao phủ trong toa xe, không cần phải lo lắng sẽ bị phát hiện."
Nghe được lời giải thích này của Triệu Phi Yên, Trần Mục không đắn đo nữa, dù sao tới Vương Đô còn cần rất nhiều ngày, cũng không thể lãng phí thời gian khi ngồi ở trên xe được.
Sau khi Trần Mục tiến vào Kiếm Tông thì phát hiện, muốn tăng cảnh giới lên là rất khó, cần có lượng lớn linh khí, nếu như không có Triệu Phi Yên, hắn cũng rất khó có thể tu luyện tới Kiếm Tông lục phẩm trong khoảng thời gian vừa qua.
Cũng may hàn khí trong cơ thể Triệu Phi Yên chỉ phóng thích một chút, còn có thể để hắn rèn luyện thật lâu.
Buổi chiều.
Đội xe tới Hàng Châu thành.
Mông Thiết đứng ở ngoài xe ngựa hỏi thăm: "Xin hỏi Triệu tiên tử có cần nghỉ ngơi ở bên trong Hành Châu thành hay không?"
Triệu Phi Yên nhìn về phía Trần Mục, Trần Mục thầm nghĩ đại tỷ đang ở Hành Châu võ viện, khẽ cười nói: "Dừng lại ở chỗ này một lát đi, ta muốn đi thăm đại tỷ của ta."
Dịch trạm Hành Châu thành.
Trần Mục và Triệu Phi Yên xuống xe ngựa.
Mông Thiết mang theo Ngân Giáp quân đi theo sau lưng hắn, bọn họ thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, Trần Mục lanh lảnh nói: "Mông tướng quân, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, tự chúng ta đi là được rồi."
Bên cạnh Trần Mục còn có Triệu Phi Yên, quả thực không cần bọn họ gióng trống khua chiêng đi thủ hộ, Mông Thiết cười nói: "Vậy các ngươi đi chơi đi, chúng ta ở chỗ này chờ đợi sai phái bất cứ lúc nào."
Hành Châu võ viện.
Ở khu vực trung tâm của Hành Châu thành.
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi tới cổng võ viện.
"Tiểu tỷ tỷ, có thể giúp một chút hay không?" Trần Mục gọi thiếu nữ chuẩn bị tiến vào võ viện lại.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn vào Trần Mục, cảm thấy rất đáng yêu, hoài nghi hỏi: "Tiểu đệ đệ, có chuyện gì không?"
"Có thể giúp ta báo tin với Trần Hi hay không, bảo nàng ta đi ra chơi, ta là đệ đệ của nàng."
"Ngươi là Trần Mục?"
Trên vẻ mặt thiếu nữ hiện đầy vẻ kích động nói.
Trần Mục không nghĩ tới lại bị nhận ra.
Hắn vội vàng nói: "Tiểu tỷ tỷ, xin ngươi đừng lộ ra, ta chỉ muốn gặp đại tỷ của ta, đợi lát nữa mời ngươi ăn ngon."
Trên khuôn mặt thiếu nữ hiện vẻ phấn khích, dịu dàng nói: "Được, ta tuyệt sẽ không nói cho những người khác, Hi Hi là bạn cùng phòng của ta, ta bây giờ lập tức đi gọi nàng."
Mọi người sớm đã được nghe nói, ở nhà Trần Hi có người đệ đệ là thiên kiêu tuyệt thế, cho nên khi thiếu nữ nghe Trần Mục nói hắn là đệ đệ của Trần Hi là có thể đoán ra được.
Trần Hi mặc váy luyện công màu trắng đi ra, nàng ta vội vàng đi ra, cũng không có thời gian để thay quần áo, thiếu nữ kia cũng chạy theo tới.
Trần Hi cung kính nói: "Triệu tiên tử."
Triệu Phi Yên khẽ gật đầu, sau đó Trần Hi cúi người xuống xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, nở ra nụ cười ngọt ngào nói: "Chúng ta rời khỏi võ viện trước, tránh không lại tạo nên oanh động."
Bọn họ đi dạo dưới phố xa sầm uất của Hành Châu, thiếu nữ trêu ghẹo nói: "Tiểu Mục ngươi biết không, tỷ tỷ ngươi bây giờ ở võ viện có rất nhiều người theo đuổi, bọn họ đều muốn làm tỷ phu của ngươi đây."
"Đừng nói lung tung."
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hi đỏ bừng lên.
Trần Mục nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đại tỷ, lúc ta ra khỏi cửa, gia gia kín đáo đưa cho ta rất nhiều tiền, ta mời các ngươi đi ăn đồ ăn ngon đi."
"Được."
Trần Hi cười đáp ứng.
Nàng ta tức trước tới nay sinh hoạt đều rất tiết kiệm.
Bình thường đều là ăn ở võ viện.
Thiếu nữ đề nghị:"Ở đường phố phía tây có món đậu phụ thối, ăn cực kỳ ngon, chúng ta tới đó ăn đi."
Trần Hi vui vẻ nói: "Vậy thì nhanh đi thôi."
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi theo hai người đi tới trước quán đậu phụ thối, Trần Mục ngẩng đầu hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi ăn không?"
"Ta không ăn."
"Ngươi cũng không được ăn."
Triệu Phi Yên cau mày.
Thứ này có thể ăn được sao?
Trên mặt Trần Hi hiện vẻ nghi hoặc, cung kính nói: "Triệu tiên tử, tại sao Tiểu Mục lại không được ăn?"
"Đúng vậy a, tại sao ta không được ăn?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên không muốn giải thích quá rõ ràng, thản nhiên nói: "Ta không thích loại mùi vị này, không muốn chịu tội cùng với ngươi, hiểu chưa?"
"Được a."
Trần Mục bất đắc dĩ buông tay.
Đậu phụ thối ngửi thì có mùi thối, có một số người không thể chịu được, có một số người lại vô cùng thích.
Triệu Phi Yên thuộc về loại người không thể nào chịu đựng được, nàng cũng không muốn ngửi được thứ mùi này.
"Lão bản, mang tới hai phần đậu phụ thối."
"Khách quan, chờ một lát a."
Thiếu nữ tiếc nuối nói: "Các ngươi không ăn đậu phụ thối thì thật quá đáng tiếc, say này sẽ hối hận."
Trần Mục nở nụ cười hiền lành nói: "Không sao không sao, ta chờ một lúc nữa đi mua một ít bánh bao để ăn."
Triệu Phi Yên mở miệng một lần nữa, "Không được phép bánh bao có mùi rau hẹ và hải sản."
Trần Hi các nàng đều không hiểu tại sao, Trần Mục ngược lại là đoán được có chuyện gì xảy ra, những thứ đó đều là mùi vị mà Triệu Phi Yên không thích, thì ra là thế.
Xem ra có quan hệ với tu luyện.
"Đi mua cho ta xâu kẹo hồ lô."
"Không thành vấn đề."
"Lão bản, cho ta bốn xâu kẹo hồ lô."
"Có ngay."
Trần Mục chia xâu kẹo hồ lô cho mọi người, thiếu nữ khoe khoang nói: "Kẹo hồ lô này ta muốn mang trở về để khoe Đông Đông ỷ, ha ha ha."
Trần Hi che miệng cười khẽ.