Hắn ngẩng đầu nhìn vào bầu trời mờ tối.
Luồng sáng màu tuyết vạch phá mây đen, sau khi ánh sáng theo luồng sáng màu tuyết vẩy xuống nhân gian, ánh sáng chói lọi, Trần Mục mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Khương Phục Tiên để ý tới Trần Mục trong đình viện, trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên Khương Phục Tiên không có dừng lại ở Hắc Thạch thành, nàng ta trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thật nhanh!"
"Không thấy rõ!"
Trần Mục nhỏ giọng nói thầm.
Hắn có thể cảm nhận được khi Khương Phục Tiên đi ngang qua Hắc Thạch thành thì có ý làm giảm tốc độ, cho dù là như vậy, Trần Mục cũng không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Phục Tiên, không biết tại sao nàng ta lại tới Bắc Hoang.
Sau khi Khương Phục tiên rời đi, Triệu Phi Yên trầm giọng nói: "Nếu như gặp sư tôn thì đừng có nói lung tung."
"Ta hiểu."
"Không chỉ là chuyện ta uống rượu, chuyện ngươi bị thương cũng không được để sư tôn ta biết được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn hoài nghi nói: "Sư tôn ngươi chạy tới Bắc Hoang để làm cái gì vậy?"
"Không rõ lắm."
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu.
Sư tôn trước kia rất ít khi đặt chân tới Bắc Hoang.
Mùa đông cực lạnh, yêu thú tàn phá khắp nơi, khu vực Bắc Hoang chịu tới cảnh hoang tàn khắp nơi.
Khương Phục Tiên đi tới 'Bắc Nguyên'.
Nàng ta châm dập trên hư không, một mình mà đi.
Bắc Nguyên kết nối tới khu vực sinh sống của Yêu tộc, ở giữa là Bắc Lâm, Bắc Lâm tuy ràng cây cối tươi tốt, nhưng không cách nào ngăn cản luồng không khí lạnh.
Bên trong Bắc Lâm, Bát Tí Yêu Hầu cao hơn mười trượng phát giác được nguy hiểm, nó đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi trợn lên, tim đập nhanh nói: "Rút lùi!"
Yêu hầu lại miệng nói ra tiếng người.
Vô số yêu thú đi theo nó chạy trối chết.
Bát Tí Yêu Hầu là Yêu Hoàng hàng thật giá thật, ngay cả Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông đều không làm gì được nó, nhưng vào lúc này nó đang vội vàng chạy trốn.
Đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp ở trên bầu trời cao kia khiến nó cảm thấy tuyệt vọng, xem như đại thánh của yêu tộc ở chỗ này thì cũng phải cụp đuôi chạy trốn.
Trong gió tuyết ngập trời.
Khương Phục Tiên vung kiếm về phía trước.
Luồng không khí lạnh xông tới bị cắt đứt.
Ngọn núi băng đồ sộ đột nhiên xuất hiện, ngọn núi băng kia trấn áp trên cánh đồng tuyết trước Bắc Lâm, luồng không khí lạnh xuôi về phía nam bị ngọn núi băng ngăn cản, thuận tiện ngăn cản yêu thú xuôi nam để săn mồi.
Luồng không khí lạnh biến mất.
Gió tuyết ở Bắc Hoang ngừng.
Sâu trong Phiêu Miểu các, lão bà tóc tắng nhìn thấy bầu trời đột nhiên sáng lại, cả kinh nói: "Cưỡng ép thay đổi quy tắc tự nhiên, chỉ có cường giả Kiếm Thánh mới có thể làm được, chẳng lẽ là vị kia của Lăng Vân tông?"
Bắc Hoang trời quang mây tạnh, người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh bên trong Hạo Nhiên tông chắp tay về phía Bắc Nguyên, vẻ mặt kính nể nói: "Đa tạ Khương tông chủ."
Vố số trưởng lão Cổ tộc và cường giả tông môn đều biết là Khương Phục Tiên lên phía bắc, trong con mắt của bọn họ mang theo sự kính nể và nghi hoặc.
Những mùa đông cực lạnh trước kia cũng không có trông thấy Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoái nhìn về phía phương hướng Hắc Thạch thành, nàng ta chuẩn bị đi tới Trần gia nhìn xem.
...
Buổi tối.
Hắc Thạch thành đã khôi phục lại sự yên bình trước đây từng có.
Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường, làn da của hắn sáng lên ánh hào quang, ý thức đang minh tưởng, lực lượng trong cơ thể đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Phi Yên đột nhiên rời khỏi phòng.
Trong đình viện ánh trăng trong trẻo, có một đạo thân ảnh xinh đẹp màu tuyết đang đứng cách đó không xa.
"Sư tôn!"
Triệu Phi Yên khom người hành lễ.
Khương Phục Tiên trong chớp mắt đã đi tới gần, con ngươi xanh thẳm của nàng ta đánh giá Triệu Phi Yên, sau đó khẽ nói: "Phi Yên, ngươi uống rượu sao?"
"Sư tôn, ta uống một chút xíu." Triệu Phi Yên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
Khương Phục Tiên không thể không lắc đầu, thở dài nói: "Phi Yên, ngươi bây giờ định làm như thế nào?"
Triệu Phi Yên thấy sư tôn của mình không có tức giận, mặt mùi mỉm cười, dịu dàng nói: "Sư tôn, ngài yên tâm, đồ nhi nhất định có thể chống đỡ."
Mấy năm trước, Khương Phục Tiên biết trạng thái của Triệu Phi Yên, lúc ấy nàng nói cho Triệu Phi Yên biết có ba loại biện pháp có thể giải quyết vấn đề hàn khí phản phệ.
Loại thứ nhất, mạnh mẽ chống đỡ.
Loiaj thứ hai, song tu.
Loại thứ ba, tự trảm tu vi.
Triêu Phi Yên tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không lựa chọn con đường song tu này.
Tự trảm tu vi thì nàng ta càng không có khả năng đi nếm thử, chỉ giữ cho nàng con đường mạnh mẽ chống lại này.
Khương Phục Tiên biết tính tình của đồ đệ mình, tính cách hiếu thắng, còn rất bướng bỉnh.
Thấy sư tôn không tức giận, Triệu Phi Yên kéo lấy cánh tay của Khương Phục Tiên, hai nữ đứng chung cùng một chỗ, Khương Phục Tiên rõ ràng càng xinh đẹp hơn, càng có tiên khí, Triệu Phi Yên chủ yếu là chân dài, dáng người càng quyến rũ hơn.
"Nói về Trần Mục một chút đi." Khương Phục Tiên muốn biết tin tức có liên quan tới Trần Mục.
Triệu Phi Yên lộ ra ánh mắt hâm mộ nói: "Tiểu tử đó có thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có căn cốt cửu phẩm, hiện tại đã là Kiếm Sư cửu phẩm."
"Ta muốn biết cách làm người của hắn, bản tính của hắn như thế nào?" Khương Phục tiên khẽ nói.
Những tin tức kia không cần Triệu Phi Yên nói, Khương Phục Tiên cũng có thể biết, nàng ta không phải rất để ý tới.
Triệu Phi Yên nhớ lại trong khoảng thời gian vừa qua ở cùng với Trần Mục, thành thật trả lời: "Trần Mục hiếu kính cha mẹ, tôn kính trưởng bối, cách làm người thì nghiêm chỉnh, miệng nói rất ngọt, còn biết quan tâm người khác."
"Khuyết điểm thì ..."
Triệu Phi Yên tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là quá xuất sắc.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu nói: "Ta đi gặp một chút, Phi Yên, ngươi chờ ở chỗ này."
Triệu Phi Yên cung kính gật đầu.
Trong phòng Trần Mục.
Khương Phục Tiên xuất hiện mà không phát ra tiếng động nào, đôi mắt xanh thẳm của nàng ta có thể nhìn thấu huyết nhục của Trần Mục, tự nhiên có thể phát hiện phương pháp hô hấp mà hắn sử dụng.
Những này đều không phải là mấu chốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Trần Mục có hơi đẹp trai, còn có chút đáng yêu.
Trần Mục không thể phát giác được mình đang bị thăm dò, nhưng hắn ngửi được mùi thơm ngát ngấm vào lòng người kia.
Trần Mục đột nhiên mở hai mắt ra, dung nhan tuyệt thế khuynh nước khuynh thành xuất hiện ở trước mặt khiến hắn không dời nổi mắt.
Đôi con ngươi xanh thẳm kia phảng phất giống như có sao trời, mà trong mắt Trần Mục thì chỉ có Khương Phục Tiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng vẫn luôn yên tĩnh.
Khương Phục Tiên không ngờ tới Trần Mục sẽ tỉnh.
"Không cần sợ hãi, ta là sư tôn của Triệu Phi Yên, Khương Phục Tiên, ngươi có thể gọi ta là ..." Khương Phục Tiên bỗng nhiên dừng lại, không biết nên để Trần Mục gọi mình như thế nào thì mới phù hợp.
Vị hôn thê!
Nửa đêm tới kiểm tra phòng?
Ba năm trước đây Trần Mục từng gặp Khương Phục Tiên, lúc ấy nàng ta rất lạnh lùng thế mà cũng làm ra những biểu cảm đáng yêu.
"Tiên tử tỷ tỷ."
Trần Mục ngồi dậy gọi.