Trên lôi đài. Trần Mục áo trắng như tuyết. Hắn đứng ở nơi đó phiêu nhiên xuất trần. Trong mắt Dạ Vô Thường mang theo một tia kiêng dè, hắn ta không khỏi nghi ngờ nói: "Kỳ quái, thân thể của ta vậy mà lại không tự chủ run rẩy." Loại cảm giác này hắn ta chưa bao giờ có. Dạ Vô Thường cũng không có sợ hãi Trần Mục, nhưng thân thể đầu lâu của hắn ta lại đang không ngừng run rẩy, cường giả bốn phía nhìn rõ ràng. Ngay đến cả cường giả bên ngoài Uyên Hải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.