Sau khi Trần Dĩnh ra đời, Trần gia im lặng trong không khí hân hoan, Trần Mục rất chi là vui vẻ, hắn biết Trần gia sau này chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn.
Trần Dĩnh và Trần Mục hoàn toàn khác biệt, nàng ta mỗi ngày phần lớn thời gian đều là dùng để ngủ, lúc tỉnh đều sẽ khóc rống lên, Đường Uyển cần được nghỉ ngơi phục hồi lại, chuyện chăm sóc Trần Dĩnh rơi vào trên người Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm gần đây đều không được ngủ một giấc nào ngon cả, ngày nào cũng bị tiếng khóc của Trần Dĩnh vào đêm khuy làm cho tỉnh giấc, chỉ có thể rời giường để mà chiếu cố, thay tã cho nàng, hâm sữa cho nàng bú và dỗ cho nàng ngủ.
Ở Bắc Hoang, phần lớn những đứa bé mới sinh ra đều sẽ uống sữa thú, những đứa bé cứ uống như vậy thì khi lớn lên sẽ được khỏe mạnh hơn.
Nửa tháng trôi qua, Trần Nghiêm gầy đi không ít, hắn cảm thấy như chăm sóc một đứa bé vừa mới sinh ra còn vất vả hơn cả so với việc đi áp tiêu, cũng may có Đường Thi ở Trần gia, mỗi ngày đều giúp một tay, giảm bớt đi không ít gánh nặng cho hắn.
Trần Dĩnh ra đời làm cho bọn họ tạm thời từ bỏ đi ý nghĩ sinh thêm, thật sự là mệt tới ói máu.
Trong nhà có muội muội náo nhiệt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng khóc vang dội của nàng ta.
Trần Mục ngày nào cũng đi tới Diễn Võ trường để luyện kiếm, hắn có thời gian thì sẽ đi tới chơi với muội muội một lát, giúp cha mẹ thay tã cho nàng.
Hắn nhớ lại trải nghiệm khi còn bé lớn lên, thường xuyên muốn đi vệ sinh, cha mẹ không biết thì chỉ có thể thông qua tiếng khóc oa oa để nhắc nhở bọn họ, nếu như không thấy họ có phản ứng gì thì cũng chỉ có thể tè vào trong đũng quần.
Những đứa bé bình thường thì sẽ không nghĩ được như vậy, cho nên số lần thay tã cho Trần Dĩnh nhiều hơn so với Trần Mục rất nhiều.
Trần Thiên Nam trở lại Trần gia, biết được cháu mình đã ra đời, mặt tươi cười nói: "Chờ Dĩnh Dĩnh được đầy tháng, chúng ta tổ chức rượu chúc mừng đầy tháng cho nàng."
Gần đây Thuận Phong tiêu cục làm ăn rất tốt, rất nhiều gia tộc chiếu cố việc làm ăn của tiêu cục, bởi vậy mà Trần Thiên Nam gần đây bận rộn hơn nhiều so với trước kia.
Tuy nhiên Trần Thiên Nam có bận hơn nữa thì cũng muốn dành ra chút thời gian để chúc mừng cho cháu gái của mình, tất cả mọi người đều cười và đồng ý.
Đường Thi biết được tin tức này, nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhân lúc này là dịu quan hệ giữa hai nhà, nàng ta vội vàng trở về Đường gia ở Kim thành, nói chuyện Trần gia sắp tổ chức tiệc đầy tháng cho Đường Lâm.
Trải qua nửa tháng tu dưỡng, Đường Uyển đã khôi phục không tệ, nàng ta bắt đầu tự mình chăm sóc cho Trần Dĩnh, những ngày này vừa qua thế nhưng là làm cho Trần Nghiêm mệt tới không chịu được.
Trần Mục đi theo phụ thân dọn dẹp sạch sẽ gian phòng để đồ vật linh tinh, sau này Trần Dĩnh lớn lên thì sẽ ở lại đó, nếu như biểu tỷ lại có tới chơi thì cũng có gian phòng để nghỉ ngơi.
Dọn dẹp xong gian phòng, Trần Mục lại tiếp tục đi tới Diễn Võ trường để luyện kiếm, Kiếm Thiểm của hắn càng ngày càng lợi hại, dùng kiếm gỗ cũng đã có thể sử xuất ra Kiếm Thiểm.
Vào một buổi chiều tuyết rơi dày đặc.
Trên đường phố trải lên lớp áo tuyết thật dày.
Có một lão già mù gõ cửa bên ngoài Trần phủ.
Trên người hắn mặc áo xám rách nát, trên ống quần có nhiều lỗ thủng, mái tóc dài bạc màu và bù xù, khuôn mặt khô nhăn nheo, trông giống như kẻ lang thang.
Sau khi nha hoàn mở cửa ra thì còn tưởng rằng là một tên ăn mày, mỉm cười nói: "Lão nhân gia, ngươi chờ ở chỗ này một chút, ta đi vào lấy gì đó cho ngươi ăn."
Trần Thiên Nam thường nói tích đức hành thiện cho nên thường xuyên căn dặn nha hoàn trong nhà, gặp phải loại người khó khăn như vậy thì nên cho họ chút gì để ăn.
Lão già mù lắc đầu, "Không cần, nói cho gia chủ các ngươi biết, lão phu có tạo hóa tặng cho tiểu bối nhà hắn."
Nha hoàn nửa tin nửa ngờ, vừa đúng Trần Thiên Nam đang ở nhà, nàng ta liền nói chuyện này cho gia chủ.
Trần Thiên Nam đi tới ngoài cửa, chắp tay nói: "Không biết lão nhân gia có chuyện gì?"
Lão già mù mặt không đổi sắc nói: "Lão phu từ Huyền châu (ngang với Hoang châu) mà tới, đi ngang qua Bắc Hoang, nghe nói Trần gia xuất Long, cho nên thuận đường tới đây nhìn xem."
"Huyền châu!"
Trần Thiên Nam kinh ngạc.
Huyền châu cách Bắc Hoang không biết bao nhiêu vạn dặm, người bình thường thì căn bản là không có cách nào vượt qua, lão giả trước mắt này vậy mà từ Huyền châu phồn hoa tới.
Người bình thường, cả một đời đều không thể từ Hoang châu đi tới Huyền châu, lão già mù trước mắt này nếu như thật đi từ Huyền châu tới vậy thì hắn tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản.
Trần Thiên Nam không có chất vấn, mỉm cười nói: "Tiền bối, trước tiên vào trong nhà ngồi một chút."
Hắn không có truy hỏi căn nguyên, mà trước tiên mời lão già mù này vào trong đại sảnh rồi mang trà tới cho lão già mù.
Lão già mù không uống trà, hắn thản nhiên nói ra ý đồ mình tới: "Lão phu ở hơn mười dặm bên ngoài nhìn thấy khí của cháu trai nhà ngươi, hắn có thiên tư thông minh, cho nên muốn tặng cho hắn một trận tạo hóa."
"Mười dặm!"
Trần Thiên Nam hít vào một ngụm khí lạnh, xem như cường giả Kiếm Vương thì sự cảm nhận cũng không thể tới mười dặm đi.
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, tuy nhiên Lăng Vân tông đã nhìn trúng Tiểu Mục." Trần Thiên Nam chắp tay.
Lão già mù bình tĩnh nói: "Tiểu bối Lăng Vân tông nhìn trúng lão phu tự nhiên không dám đi tranh, lão phu chỉ định dạy hắn tu hành chứ sẽ không thu làm đồ đệ."
Trần Thiên Nam đứng lên, khom người bái tạ nói: "Đa tạ tiền bối, không biết tiền bối họ tên là gì?"
"Ta đi ngao du khắp nơi quá lâu rồi, họ tên không quan trọng." Lão già mù khẽ lắc đầu.
Trần Thiên Nam không có hỏi nhiều, hắn dẫn lão già mù theo đi tới Diễn Võ trường.
Lão già này hai mắt đều mù, đi đường lại không dùng gậy chống, từ điểm này là có thể nhìn ra được sự không tầm thường.
Diễn Võ trường.
Bốn phái bao phủ trong lớp áo bạc.
"Gia gia."
Hai huynh đệ chạy về phía bọn họ.
Trần Thiên Nam cười nói ra: "Vị tiền bối này tới từ Huyền châu, hắn có ý định dạy các ngươi tu hành, còn không tranh thủ thời gian tạ ơn tiền bối."
"Tạ ơn tiền bối."
Hai huynh đệ ánh mắt lập tức trở nên hưng phấn.
Lão già mù thản nhiên nói: "Thứ ta muốn dạy chỉ có hắn là có thể học được."
Lão già mù chỉ vào Trần Mục.
Trần Hạo khó trách khỏi có chút thất vọng, "Còn chưa có học, tiền bối ngài làm sao lại cảm thấy ta không học được?"
"Bởi vì tinh khí thần của ngươi rất bình thường." Lão già mù khẽ lắc đầu.
Trần Hạo không hiểu, đây là nói ta ngu sao? Nếu nếu là như vậy, vậy thì ta thật có hơi đần, đã học không được vậy cho nên hắn lựa chọn tiếp tục luyện kiếm.
Trần Thiên Nam không hề rời khỏi Diễn Võ trường, hắn muốn biết lão già mù này sẽ dạy thứ gì, nếu như hắn là kẻ lừa đảo, nhiều nhất cho hắn ăn chút gì, sau đó thì mời hắn ra khỏi Trần gia.
Nếu như hắn thật có bản lĩnh, Trần gia chắc chắn sẽ lấy lễ để tiếp đón, phụng hắn làm khách quý.