Khương Phục Tiên đặt đồ thêu thùa trong tay xuống, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đẹp tràn ngập nụ cười: “Phu quân, chàng đã về rồi, có muốn ta làm đồ ăn nhẹ cho chàng không.” “Được.” Trần Dĩnh giành trả lời trước. Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, Phục Tiên tỷ của muội cần phải nghỉ ngơi, muội tự đi mua ăn đi.” “Vậy thì thôi.” Trần Dĩnh lắc đầu liên tục. Nàng ta thích nhất là đồ ăn nhẹ do Khương Phục Tiên làm, những món ăn khác có ngon hơn nữa ăn nhiều cũng sẽ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.