Sáng sớm ngày hôm sau.
Gió tuyết hơi ngừng.
Bên trong Trần phủ rất náo nhiệt.
Hàng xóm láng giềng đều chạy tới thăm Trần Mục.
Đường Uyển muốn Trần Mục được nghỉ ngơ, cho nên mọi người không được nhìn thấy Trần Mục, có điều tâm ý của bọn họ, Đường Uyển thực sự không cách nào từ chối.
Phủ thành chủ đưa dược liệu quý chữa thương tới.
Vương thẩm nhà bên cạnh ngay trong đêm mổ một con gà mái lớn, kết hợp với nhân sâm trăm năm, nấu ra canh gà ngon bổ, ngay cả nồi cũng mang tới Trần phủ.
Triệu gia càng là đưa tới miếng Kỳ Lân cốt nhỏ, đồn rằng Kỳ Lân cốt nghiền nát có thể trị bách bệnh.
Về phần cục màu đen kia có phải là Kỳ Lân cốt hay không, tất cả mọi người không thể xác định, Kỳ Lân là Thánh thú, phàm trần khó tìm được tung tích của nó, hài cốt nó thì càng là chí bảo nhân gian, thiên kim khó cầu.
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, Đường Uyển rất cảm động, đám đông tới Trần gia lần này hoàn toàn khác biệt với lần trước, hàng xóm láng giềng tới đều là xuất phát từ cảm kích.
Bọn họ là tới để báo ân.
Trần Mục là anh hùng của Hắc Thạch thành.
Quán rượu quán trà trong thành đều đang bàn luận về chuyện của Trần Mục, tiên sinh kể chuyện với tình cảm dạt dào nói: "Băng Sương Lang Vương kia, bụp một cái đập vào trên người Trần Mục, đập hắn ngã mạnh vào trong đống tuyết."
Các đứa bé xung quanh nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ.
"Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh lắm, Trần Mục rút kiếm gỗ bên hông ra rồi trượt một cái từ dưới hông Băng Sương Lang Vương lướt qua, một kiếm giết chết Lang Vương."
Đây đều là tiên sinh kể chuyện nghe người khác nói.
Đám tiểu bối nghe tới nhiệt huyết sôi trào, có đứa nhỏ mập mạp kích động lớn tiếng nói: "Sau này ta gặp phải yêu thú ta cũng muốn trượt đâm."
Tiên sinh kể chuyện không có miêu tả chi tiết cuộc chiến đấu đó, Trần Mục dùng Chiết Dực để phân tán sự chú ý của Băng Sương Lang Vương, cuối cùng mới đánh lén thành công.
Trượt đâm cũng không phải là mấu chốt của vấn đề.
Chỉ có Mộ Đông Lưu loại cường giả này để ý tới, Trần Mục là lợi dụng sách lược mà thắng hiểm, hắn đương nhiên sẽ không gióng như thư sinh kể chuyện kia đi kể khắp nơi.
Trong thời gian ngắn, bên trong Hắc Thạch thành đã có mấy cái phiên bản, Trần Mục chém đầu Lang Vương, Trần Mục mổ bụng Lang Vương, trên kiếm Trần Mục có bôi độc, mọi người chỉ biết Lang Vương là Trần Mục giết.
Đường Uyển phải chăm sóc Trần Dĩnh, Trần Hi thì bưng canh gà của Vương thẩm nhà bên cạnh nấu vào trong phòng của Trần Mục.
"Tiểu Mục, tỷ tỷ cho ngươi ăn."
"Cảm ơn đại tỷ, ta tự mình ăn đi."
Trần Mục miễn cưỡng ngồi dậy, trải qua nghỉ ngơi một ngày một đêm, tình thần hắn khôi phục không tệ.
"Mùi vị thật tốt." Trần Mục nâng canh gà lên uống tới say sưa ngon lành.
"Đây là Vương thẩm nhà bên cạnh nấu." Trần Hi khẽ cười nói, sau đó thì căn dặn Trần Mục nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Mục cười nói ra: "Chờ thương thế của ta tốt lên chút thì đi cảm ơn Vương thẩm a."
"Tiểu Mục, chờ sau khi ngươi khôi phục, còn phải nói cho tỷ tỷ biết ngươi là giết chết Lang Vương như thế nào."
"Được, không thành vấn đề."
Trần Mục nằm ở trên giường nghĩ lại, hình ảnh chiến đấu rõ mồn một trước mắt, bây giờ về nhà nghĩ lại thì sau lưng phát lạnh, có thể nói là tìm cách sống trong bước đường cùng.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, Trần Mục sử dụng các loại dược vật cổ quái kỳ lạ, hắn khôi phục rất không tệ, đã có thể rời khỏi giường để đi lại.
Đường Uyển không cho phép hắn được luyện kiếm trong những ngày này.
Lúc tới gần giữa trưa, Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn chuyển mình ngồi dậy, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm ứng được khí tức quen thuộc, Triệu Phi Yên mang theo đám người gia gia bình an trở về Trần gia.
Khí tức của đám người gia gia bây giờ rất yếu, chắc là gặp phải phiền phức trong gió tuyết.
Thuận Phong tiêu cục gặp phải yêu thú trên đường, rồi lại mắc kẹt trên núi tuyết, nếu như không phải có Triệu Phi Yên đi tới, bọn họ đều sẽ chết cóng ở trên núi.
Trong đại sảnh, Đường Uyển và Từ Yến vội vàng chuẩn bị canh nóng ấm áp cho đám người Trần Nghiêm.
Trần Thiên Nam thần tình kích động nói: "Vừa rồi lão Ngô đang dọn tường thành nói với ta, Tiểu Mục giết chết Lang Vương, dựa vào hắn mà bảo vệ toàn bộ Hắc Thạch thành."
Mọi người đối với chuyện này đều có hơi choáng.
Trần Hi vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: "Đúng vậy a, nếu như không có Tiểu Mục, mọi người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Trần Hạo kích động nói: "Tiểu Mục một mình tiềm phục ở trong đống tuyết, cuối cùng thành công giết chết Băng Sương Lang Vương, yêu thú bao vây Hắc Thạch thành mới tán loạn rời đi."
Sự kinh ngạc trong mắt lộ rõ trên khuôn mặt của mọi người.
"Mục nhi còn tốt đó chứ?"
Trần Nghiêm lo lắng vội vàng hỏi.
"Trên ngực của Mục nhi bị thương không nhẹ, bây giờ đã không có trở ngại gì, hiện tại đang tĩnh dưỡng trong phòng." Trong mắt Đường Uyển hiện ra nước mắt.
Toàn thân Trần Uy run rẩy mở miệng: "Lúc ta vào thành nhìn thấy đầu của con Lang Vương kia, hai chân nhịn không được mà run lên, chết rồi mà còn hung dữ như vậy, Tiểu Mục quả thực là thần võ ngút trời!"
"Gia gia! Cha! Đại bá!"
Trần Mục xuất hiện ở đại sảnh.
Thân thể của hắn khôi phục không tệ.
Đã không có dấu vết thương tích có thể được nhìn thấy.
Trần Nghiêm kích động ôm lấy Trần Mục.
Đường Uyển vẻ mặt lo lắng nói: "Phu quân, trên người Mục nhi còn có vết thương, ngươi cẩn thận một chút."
"Ha ha ha." Trần Nghiêm vội vàng cẩn thận thả Trần Mục ra.
Trần Nghiêm dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần Mục, trịnh trọng nói: "Ngươi sau này chắc chắn có tiền đồ hơn so với cha."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Người trong nhà nghe vậy thì cười lên ha hả.
Chính Trần Nghiêm cũng theo đó mà cười lên theo, thực lực của hắn bây giờ đã kém xa Trần Mục.
Đám người Trần Thiên Nam ở bên ngoài cả nửa tháng không có nghỉ ngơi, sớm đã cơ bắp mệt mỏi kiệt sức, sau khi uống canh ấm xong thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trần Mục đi tới đình viện.
Triệu Phi Yên đang đứng ở trong đình viện.
Trần Mục đi tới bên cạnh Triệu Phi Yên, lại phát hiện nàng ta nhìn lên bầu trời tới xuất thần.
Nàng ta đang nhìn cái gì vậy? Trần Mục theo ánh mắt của Triệu Phi Yên mà nhìn lại, không thấy bất cứ một cái gì khác thường.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện lên vẻ chân thành nói: "Đa tạ tiên tử tỷ tỷ giúp một tay, sau này nếu như ngươi có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói cho ta biết."
"Ngươi sao?"
Triệu Phi Yên không để ý tới.
"Lần này mạng ngươi lớn, Băng Sương Lang Vương kia là vừa trưởng thành, thực lực tương đương với Kiếm Hậu tam phẩm, ngươi có thể giết chết nó, đơn thuần là may mắn." Triệu Phi Yên chế nhạo không thương tiếc.
Băng Sương Lang Vương là Lang Vương, chứ không phải là Yêu Vương, đừng nói là Yêu Vương, đổi thành Lang Vương có kinh nghiệm thì Trần Mục chắc chắn sẽ nằm lại ngoài thành, đáng tiếc không thể thay đổi.
Trần Mục không tức giận, Triệu Phi Yên giúp đám người gia gia thoát khốn, trong lòng của hắn chỉ có cảm kích.
"Đến rồi!"
Triệu Phi Yên bỗng nhiên khom mình hành lễ.
Trần Mục lấy làm kinh ngạc, Triệu Phi Yên cao ngạo vậy mà lại cung kính như thế, chẳng lẽ nói là Khương Phục Tiên?