"Mông Tướng quân, xin hỏi Vân Ẩn sơn ở nơi nào?" Trần Mục từ trong xe nói vọng ra.
Mộng Thiết nghe thấy vậy thì cung kính mà nói: "Ngay ở trong cảnh nội của Phong châu, chúng ta cách Vân Ẩn sơn không xa, nơi đó quanh năm đều tràn ngập mây mù, có thể xưng là tiên cảnh."
Trần Mục lễ phép nói: "Làm phiền Mông tướng quân đưa ta đi tới Vân Ẩn sơn, ta muốn leo núi ngắm cảnh một chút."
"Tuân mệnh."
Mông Thiết đáp ứng một cách sảng khoái.
Ngân Giáp quân thay đổi lộ tuyến tiến về phía Vân Ẩn sơn.
Trong xe, Trần Mục mỉm cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có thể nghỉ một lát hay không, phải tiết kiệm một chút thể lực để mà leo núi."
"Đương nhiên là được."
Triệu Phi Yên hơi bĩu môi, đều là tự nguyện mà nghe cứ như thể là nàng đang bắt ép hắn vậy.
Vào lúc mặt trời lặn về phía tây.
Bọn họ đi tới gần Vân Ẩn sơn.
Trần Mục và Triệu Phi Yên đều rời khỏi khoang xe, tại đây có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ ở đằng xa, có ngọn núi như thể chọc thủng trời, ngọn núi đó cao hơn so với tất cả các ngọn núi xung quanh.
Mông Thiết đột nhiên nhắc nhở: "Ngọn Vân Ẩn sơn này có rất nhiều truyền thuyết xa xưa, có lời đồn rằng ngọn núi này vốn là Tiên sơn thời viễn cổ."
"Có bách tính từng trông thấy một thanh niên leo núi vào buổi sáng sớm, buổi tối đi ra thì đã là một lão giả tóc trắng và thậm chí còn kỳ quặc hơn nữa là, có tiều phu đi vào, vào ngay hôm sau đi ra thì thế gian đã trải qua được nửa năm."
Nghe được những lời này của Mông Thiết, Trần Mục dùng niệm lực cảm nhận Vân Ẩn sơn, niệm lực của hắn quá yếu cho nên khó mà thăm dò được cả một ngọn núi lớn này.
Trần Mục đề nghị: "Đã tới đây rồi thì cũng chẳng có gì phải vội, vậy chúng ta để trưa mai leo núi đi."
"Ta đưa ngươi đi lên."
Triệu Phi Yên nói với vẻ mặt thản nhiên.
Trần Mục có chút chờ mong, Triệu Phi Yên là cường giả Kiếm Vương, hắn trước kia chưa từng được lên trời, "Mông tướng quân, các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, ta và tiên tử tỷ tỷ đi lên đỉnh núi xem sao."
Triệu Phi yên vươn cánh tay ra, năm ngón tay dài nhỏ như được điêu khắc ra từ ngọc thạch mà thành.
Nàng ta nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Trần Mục, hai người bay lên trời, trong chớp mắt đã đi tới trên không trung cách mặt đất khoảng trăm trượng, bọn họ còn đang bay lên không ngừng.
Trần Mục nhìn vào đám người và cây cối dưới chân càng ngày càng nhỏ, không thể không ôm chặt lấy đùi của Triệu Phi Yên, hắn thế nhưng là hơi có chút sợ hãi, dù sao kiếp trước chính là bởi vì ngã từ trên cao xuống mà chết.
Triệu Phi Yên mới đầu thì còn khẽ nhíu mày, tuy nhiên sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục thì không thể không mỉm cười.
Triệu Phi Yên và Trần Mục bay qua biển mây.
Đỉnh Vân Ẩn sơn gần ngay trước mắt.
Lúc này Trần Mục nhận ra được có vấn đề gì đó.
"Tiên tử tỷ tỷ, trước tiên đừng vội tới gần, ta cảm thấy đằng trước có niệm lực ba động rất mạnh."
"Ngươi cho rằng ta là không có não sao? Làm sao mà ta lại không biết được, tuy rằng có niệm lực ba động, nhưng ở trên Vân Ẩn sơn này lại không có người nào sống cả."
Trần Mục hoài nghi mà hỏi: "Chẳng lẽ lại là tồn tại giống như lão già mù trước đó?"
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu, nói một cách thản nhiên: "Chắc là chấp niệm, ký túc ở Vân Ẩn sơn."
"Chấp niệm!"
"Có uy hiếp gì hay không?"
Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Người tu kiếm tuy rằng không hiểu niệm thuật, nhưng cảnh giới càng cao thì thần hồn sẽ càng mạnh, chút chấp niệm kia đối với ta mà nói thì không có chút ảnh hưởng nào."
"Vậy chúng ta đi qua đi."
Trần Mục cảm thấy bản thân mình cũng có thể đứng vững được.
Bọn họ đi tới đỉnh Vân Ẩn sơn!
Trên đỉnh ngọn núi này chỉ có mấy cây cổ thụ, phóng mắt nhìn tới thì chỉ có thể nhìn thấy biển mây mênh mông, biển mây đang trở mình, tạo ra cảnh tượng sóng nước lăn tăn dưới ánh trăng.
"Đánh dấu đỉnh Vân Ẩn sơn."
"Chúc mừng thu hoạch được Pháp Nhãn Kim Đồng!"
Trần Mục đột nhiên cảm thấy hai mắt trở nên đau đớn, ở sâu trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng vàng.
Cảnh vật xung quanh trở nên ảm đạm xuống, các loại năng lượng ở quanh thân đều được hắn quan sát thấy bằng mắt thường.
Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yên đang đứng bên cạnh, vậy mà nhìn thấy được một đôi chân dài mịn màng.
Ánh mắt của hắn không dám nhìn lên phía trên.
"Váy của ngươi đâu?"
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên đột nhiên hạ nhiệt, lời nói ra với giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi đang nói cái gì?"
Trần Mục đột nhiên nhớ lại, lúc vừa rồi Triệu Phi Yên rõ ràng là mặc một chiếc váy màu tím, chẳng lẽ Pháp Nhãn Kim Đồng lại có năng lực nhìn xuyên thấu?
Hắn còn chưa biết sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng này như thế nào, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, trầm giọng hỏi: "Đột nhiên ngươi nhắm hai mắt lại làm gì, bị gì sao?"
Trần Mục nói lời giải thích: "Đôi mắt của ta vừa biến dị, trông thấy ngươi không mặc váy."
"Ha ha ha."
Triệu Phi Yên tự nhiên là không tin.
Nàng ta gõ nhẹ vào đầu của Trần Mục, cười duyên nói: "Ngươi lại thích chém gió, mở hai mắt của ngươi ra cho ta, nhìn lại cho cẩn thận một chút xem ta đến cùng là có mặc váy hay không!"
"Không nhìn."
"Mở hai mắt ra."
"Ta thật không muốn nhìn."
Trần Mục sợ chính mình không thể thừa nhận.
Triệu Phi Yên tức giận nói: "Nếu như không mở mắt ra thì ta sẽ móc mắt của ngươi ra."
Trần Mục bị ép phải mở mắt ra, trong con mắt của hắn có ánh sáng vàng nhàn nhạt, Triệu Phi Yên còn giang hai cánh tay ra rồi xoay hai vòng ở trước mặt của hắn.
"Thấy rõ chưa?"
Triệu Phi Yên cười tới như muôn hoa đua nở.
Trần Mục thì đỏ cả mặt, bên ngoài cơ thể của Triệu Phi Yên có năng lượng thuộc tính Băng lưu động, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản sự dòm ngó của Pháp Nhãn Kim Đồng.
"Ai."
"Đáng tiếc."
"Có Thánh quang."
Trần Mục tuyệt đối không nghĩ tới.
Những bộ phân quan trọng đều có Thánh quang bao phủ lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào giống như đang châm cứu vậy, xem ra Pháp Nhãn Kim Đồng chỉ có thể nhìn được những bộ phận nghiêm chỉnh.
Triệu Phi Yên nhận ra được có gì đó không đúng cho lắm.
Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên âm trầm lại, nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi có nhìn thấy váy của ta không?"
"Không nhìn thấy."
Trần Mục trả lời một cách thành thật.
Triêu Phi Yên nói với vẻ hoài nghi trên mặt: "Ta không tin."
"Ngươi có một vết bớt hình lưỡi liềm đỏ trên vai phải và một vết kiếm trên lưng." Trần Mục thản nhiên mà nói.
Triệu Phi Yên bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, con mắt của Trần Mục thật biến dị? Nàng ta đột nhiên giẫm chân, cả tòa Vân Ẩn sơn đều đang rung chuyển.
Ngân Giáp quân ở dưới chân núi còn tưởng rằng là động đất.
"Ai cho ngươi nhìn?"
"Là ngươi ép ta nhìn a."
Trên mặt Trần Mục tràn đầy vẻ mặt vô tội.
Triệu Phi Yên trong lúc xấu hổ giận dữ vội vàng che đậy thân thể lại.
Trần Mục cười nói lời giải thích: "Không cần phải che, những nơi quan trọng ta không nhìn được, có thể là hai mắt của ta còn chưa đủ để biến dị hoàn toàn."