Thấy bọn họ không bị làm sao, Đường Thi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay của Đường Trác còn đang run rẩy không ngừng, ánh mắt của hắn trở nên hoảng sợ, miệng đang thở dốc, chậm chạp chưa lấy lại tinh thần.
Trần Mục cũng không nghĩ tới chiêu này lại có uy lực lớn tới như vậy, cái này còn chưa phải là Kiếm Thiểm thực sự, nếu như thật luyện thành Kiếm Thiểm vậy thì uy lực chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nhiều.
"Biểu ca, thật có lỗi, ta không nghĩ tới kiếm của ngươi sẽ gẫy." Trần Mục xin lỗi Đường Trác.
Đường Trác nghe thấy vậy thì muốn ói ra máu, hắn không nghĩ tới chính mình thất bại lại chật vật tới như vậy, lại còn thua ở trên thuật rút kiếm thường thấy nhất.
Đường Lâm cũng không tức giận, cười to nói: "Không sao, là năng lực của Đường Trác không bằng ngươi."
"Đường Trác."
"Sau này phải học hỏi thêm từ biểu đệ của ngươi."
Đường Trác cúi đầu, không nói gì.
"Tiểu Mục, sau này ngươi chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu lợi hại nhất Đại Yên vương triều." Đường Thi nở ra nụ cười ngọt ngào nói.
Tuy rằng nàng ta mới quen Trần Mục, nhưng lại cảm thấy vô cùng tự hào, trở về Kim Thành, chắc chắn sẽ phải đi khoe khoang với những tỷ muội mà mình quen biết.
Trần Hạo vỗ bộ ngực nói ra: "Tiểu Mục chắc chắn là thiên kiêu mạnh nhất Bắc Hoang, thậm chí là cả Hoang châu."
Trần Mục chớp chớp mắt, được bọn họ thổi phồng lên như vậy làm hắn có chút xấu hổ.
Đường Thi lại nói lời mời lần nữa: "Tiểu Mục, cùng biểu tỷ đi Kim thành chơi mấy ngày, ta giới thiệu cho ngươi quen biết những tỷ muội tiểu thư xinh đẹp."
"Sau này đi."
Trần Mục từ chối khéo.
Hắn không cảm thấy hứng thú đối với Kim thành, hơn nữa Đường gia trước kia đối xử không tốt với mẫu thân của hắn, hắn cũng không muốn có quá nhiều qua lại với những người này, nếu như không phải bởi vì có quan hệ với mẫu thân thì hắn cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Nói xong.
Trần Mục bắt đầu luyện kiếm.
Trần Hạo cũng luyện kiếm tiếp.
Hai huynh đệ giống như thường ngày như vậy.
Nhìn thấy Trần Mục cho thấy thiên phú, Đường Lâm càng kiên định hơn quyết tâm đi gặp Đường Uyển, muốn hòa giải với nàng, trước tiên vẫn là phải xin sự giúp đỡ tới từ Trần Nghiêm.
Đường Trác ở sau khi luận bàn thua thì cảm thấy thực sự rất mất mặt, hắn chỉ có thể đi theo Đường Lâm rời khỏi Diễn Võ trường.
Chỉ có Đường Thi là còn ở lại Diễn Võ trường.
Đường Lâm và Đường Trác trở lại viện tử.
Trần Nghiêm vừa cho Đường Uyển ăn cơm xong.
"Nhanh như vậy?"
Trần Nghiêm hơi ngạc nhiên.
Đường Trác thì hận không thể tìm được cái lỗ nào để mà chui vào.
Đường Lâm thì xệ mặt xuống, cười bồi nói: "Muội phu, năm đó cha ta có một số chuyện làm không đúng, đắc tội ngươi và Uyển nhi, ta thay hắn nói lời xin lỗi với các ngươi."
Trần Nghiêm có chút ngoài ý muốn, Đường gia trước kia chưa bao giờ đề cập tới chuyện muốn nói xin lỗi, cho tới vừa rồi lúc mới tiến vào phủ, Đường Lâm đều đang nói là Đường Uyển không đúng.
Bọn họ từ Diễn Võ trường trở về thì lập tức nói lời xin lỗi, thái độ này chuyển biến có hơi nhanh chút.
"Chuyện trước kia sớm đã qua rồi, Đường huynh không cần để ý." Trần Nghiêm mỉm cười nói.
Đường Lâm trầm giọng nói: "Phiền phức muội phu chuyển lời cho Uyển nhi, bảo nàng là ta muốn gặp nàng một lần."
Trần Nghiêm khổ sở nói: "Tính cách của Uyển nhi như thế nào thì ngươi biết rồi đó, chuyện này ta không giúp được a."
"Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ mang theo mấy đứa nhỏ ra quỳ ở ngoài Trần phủ." Đường Lâm lớn tiếng nói.
Đường Trác có chút mộng, thua bởi đứa bé ba tuổi đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn bảo hắn ra ngoài Trần phủ quỳ gối, hắn sau này làm gì còn mặt mũi nào để mà trở về Kim thành nữa.
"Đường Lâm, ngươi đủ rồi đó, nói những chuyện này ở trước mặt đứa bé làm gì?"
Đường Uyển tức giận từ trong nhà đi ra, Trần Nghiêm vội vàng đi tới đỡ, sợ nàng ta động thai khí.
Đám người Đường Lâm thật muốn quỳ gối bên ngoài phủ thì mọi người sẽ nghĩ Trần gia như thế nào, người khác không biết còn tưởng rằng Trần gia đắc thế thì trở thành kẻ không còn tình người, bắt đầu thanh toán ân oán trước kia.
"Uyển nhi, trước kia là đại ca có lỗi với ngươi, không nói chuyện giúp ngươi, đều là đại ca ta sai." Đường Lâm nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Đường Trác cung kính nói: "Cô cô."
Đường Uyển cũng không tức giận nữa, mỉm cười nói: "Lúc ta rời khỏi Đường gia, ngươi còn là đứa bé, không nghĩ tới chớp mắt cái đã cao tới như vậy rồi."
Đường Lâm lần này đi mang theo tỷ đệ Đường Thi tới chính là bởi vì năm đó Đường Uyển từng chăm sóc bọn hắn, cho nên muốn dùng bọn hắn tới đánh bài tình thân.
"Cô cô, gia gia thường xuyên nhắc tới cô cô, xin cô cô đừng giận nữa." Đường Trác cung kính nói.
Đường Uyên khẽ thở dài: "Ta cũng không có suy nghĩ oán hận cha, hắn cũng đã trục xuất ta ra khỏi Đường gia rồi, ta còn trở về làm cái gì nữa?"
"Lúc đó cha nói đều là lời nói nhảm, hiện tại biết sai." Đường Lâm cúi đầu nói.
Đường Uyển khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta sẽ không trở về Kim thành, nếu như cha muốn tới Hắc Thạch thành, ta vẫn hoan nghênh lão nhân gia ông ta."
Đường Lâm cũng không muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, "Được, ta sẽ trở về nói cho cha biết."
Xế chiều hôm đó.
Đường Lâm chuẩn bị trở về Kim thành.
Đường Uyển làm cô cô, giữ tỷ đệ Đường Thi lại ở Hắc Thạch thành chơi thêm mấy ngày.
Đường Trác không còn mặt mũi nào ở lại Hắc Thạch thành, hắn muốn đi theo Đường Lâm trở về, Đường Thi thì mỉm cười đáp ứng ở lại Trần gia thêm vài ngày.
Đường Lâm dặn dò nàng ta ở Trần gia thì phải nghe lời, không được tạo thêm phiền phức cho cô cô.
Trời gần tối.
Trần Mục luyện kiếm trở về.
Đường Thi đi theo Trần Mục vào nhà ăn cơm.
Trên bàn cơm, Đường Uyển dịu dàng nói: "Thi Thi, tối nay ngươi ngủ ở gian phòng của Tiểu Mục a."
Đường Thi mỉm cười gật đầu, "Được ạ."
Trần gia rất nhỏ, không có nhiều gian phòng để ở, ngoài gian phòng dài để cho nha hoàn ở ra, còn có một gian phòng để đồ lặt vặt, không thể trong một sớm một chiều sắp xếp xong.
Trần Mục thiếu chút nữa thì phun nguyên cả một đống cơm đang nhai dở trong miệng ra, hắn lắc đầu liên tục, cố nuốt cơm xuống, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, ta không ngủ cùng với biểu tỷ đâu."
Mặc dù hắn chỉ là đứa bé, còn nhỏ, nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà đi chiếm tiện nghi của người khác.
Đường Uyển che miệng khẽ cười nói: "Mẹ không có để cho ngươi ngủ cùng với biểu tỷ, gia gia ngươi gần đây áp tiêu ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này ngươi đi ngủ ở tổ trạch đi."
"Gia gia trở về thì ngủ cùng với Tiểu Hạo."
"Ha ha ha."
Trần Nghiêm không nhịn được cười.
Đường Thi thì nụ cười đầy mặt.
Chỉ có Trần Mục là xấu hổ ngồi trợn tròn mắt.
Đường Thi vào ở Trần gia, hiếu thuận với Đường Uyển, thường xuyên ở bên cạnh người nàng, nghe lời hiểu chuyện, trên dưới Trần gia đều thích nàng.
Trần Mục vẫn là luyện kiếm giống như thường ngày.
Hắn luyện tập Kiếm Thiểm ngày này qua ngày khác.
Một ngày nào đó sau nửa tháng.
Tại Diễn Võ trường.
Khi mặt trời chiều ngả về phía tây.
Lá khô héo rụng đầy đất.
Trần Mục cầm trọng kiếm trong tay, hắn cảm giác được cái gì đó, hồi lâu không có động tĩnh.
Trần Hạo cũng không đi tới quấy rầy, hắn cảm nhận được khí tràng cường đại, giống như một cái đập chứa đầy nước, có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Hắn im lặng tập trung quan sát.
Trần Mục đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt mang theo ánh sáng, sau đó sấm sét nổ vang, một chút ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, Trần Hạo trừng to mắt lên nhìn chằm chằm vào.
Chỉ thấy trọng kiếm vẽ ra hình bán nguyệt (nửa vòng tròn) trên không trung, ánh sáng lạnh lẽo kia vạch ra vầng trăng bạc, sau đó thì tường viện ở cách đó năm mươi bước theo tiếng mà sụp đổ.
"Tê!"
Trần Hạo không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn không nhìn thấy kiếm khí, cũng không phát giác được kiếm quang mà cường giả Kiếm Tông mới có, đó thuần túy chỉ là thuật rút kiếm vô cùng đơn giản.
"Hô!"
Trần Phục thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn dựng trọng kiếm ở bên cạnh, nhìn vào vết kiếm lưu lại dưới mặt đất, vết kiếm này vượt qua tường viện, lan tràn ra bên ngoài tới trăm thước, sâu xuống ba tấc.
"Xong rồi!"
Trần Mục hưng phấn mà nói.
"Hắc hắc, thành công!" Hắn cười rất vui vẻ.