Nhạc Cận Ninh siết chặt lòng bàn tay của Niệm Ninh.
Niệm Ninh cảm thấy bàn tay ngứa ngáy, toàn thân tê liệt, cô lập tức rút tay ra, cảm nhận tim đập như sắp.
sửa nhảy ra khỏi lòng ngực.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh một cách sâu xa nói: “Anh không cầm tỉnh con chó, anh thuộc về em.”
“Chỉ giỏi mồm mép, thật không chịu nổi anh.” Không biết Niệm Ninh lấy đâu ra sức lực, một phát đẩy Nhạc Cận Ninh ra, từ trên giường nhảy xuống, đi vào nhà vệ sinh.
“Phù phù phù…” Niệm Ninh đóng cửa nhà vệ sinh lại, cảm thấy trên mặt vẫn nóng rang: “Niệm Ninh, mày trấn tĩnh một chút, tuyệt đối đừng để vẻ đẹp của Nhạc Cận Ninh hấp dẫn nhaI!!”
Sau khi nói xong, cô hít một hơi thật sâu, mới từ từ bình tĩnh trở lại.
“Hôm nay tạm thời tha cho em.”
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh trốn vào trong phòng tắm, biết người phụ nữ nhỏ bé này xấu hổ rồi, nụ cười thoáng hiện trên đôi mắt sâu thẳm như chim ưng.
Sau đó, anh thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Niệm Ninh đang ở trong phòng tắm, sau khi yên ắng một lúc lâu, cô lần nữa mở cánh cửa, lén lút hé đầu nhìn xem Nhạc Cận Ninh có còn ở đó không.
Kết quả, phát hiện không còn ai trong phòng nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoáng dâng lên chút mất mát.
Cô sao vậy nhỉ? Nhạc Cận Ninh không có ở đây, thì sẽ không ai tuỳ ý chiếm dụng cô.
Tại sao cô lại thấy lạc lõng? Niệm Ninh xốc lại tinh thần, chuẩn bị xuống nhà ăn sáng.
Sau khi xuống lầu, vân không thấy bóng dáng của Nhạc Cận Ninh.
Cô nhịn không được hỏi: “Chú Vương, Nhạc Cận Ninh đâu rồi?”
“Công ty đột nhiên có việc gấp, thiếu gia đang ở thư phòng xử lý.’ Chú Vương trả lời tiếp: “Cậu chủ bảo mợ chủ không cần đợi cậu ăn sáng.
Cô cứ ăn trước đi.”
“Được …’ Niệm Ninh ngồi xuống bàn ăn, chú Vương ngay lập tức ra lệnh cho người hầu mang bữa sáng đến bàn.
Niệm Ninh cầm ly sữa lên, chuẩn bị uống, đột nhiên cô ngửi thấy mùi.
†anh, dạ dày cô cuộn trào từng cơn, có cảm giác muốn nôn ra.
Cô cố gắng che miệng, mới miễn cưỡng đè nén trong họng, như muốn nôn.
Chú Vương phát hiện ra sự khác lạ của Niệm Ninh, lo lắng hỏi: ‘Mợ chủ, cô có chỗ nào không thoải mái phải không?”
“Tôi không sao ….” Niệm Ninh lắc đầu, nói: “Chỉ là không có khẩu vị thôi.”
Nỗi lo lắng trong mắt chú Vương vân chưa nguôi ngoai: “Có phải bữa sáng không ngon miệng không, để tôi nói lại bên phía nhà bếp chuẩn bị lại, mợ chủ muốn ăn món gì?”
Niệm Ninh vừa muốn nói không cần, nhưng bụng cô kêu lên ọc ọc, có chút đói bụng.
Vậy là, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chua, tôi muốn ăn chanh.”
Bây giờ cô chỉ cần nghĩ đến vị chua, thì không thể nhịn được mà nuốt nước miếng, rất muốn ăn.
Chua?
Chanh?
Danh Sách Chương: