Chương 317
Do dự một hồi lâu cô mới nói: “Vậy nếu không thì… Tối nay làm được không?
Tuy cô thèm ăn nhưng thấy anh hình như hơi mệt, cô hơi đau lòng và cũng thông cảm cho anh. ị Nhạc Cận Ninh vòng tay qua gáy Niệm Ninh và khoác vai cô, nói: “Giờ em muốn ăn khoai tây chiên cũng được, nhưng dù sao em cũng phải đền bù cho anh chút, hoặc là nghĩ cách để anh không bị mệt chứ?”
Đền bù? Làm sao để anh không mật?
Niệm Ninh nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ chỉ nghĩ tới một việc: “Vậy… Em nghỉ ngơi với anh một lúc nhé?”
Nghỉ ngơi với anh là đền bù còn gì?
Vừa khéo cô cũng có thể nghỉ ngơi, không bị mệt luôn.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy câu trả lời của Niệm Ninh, thì hơi thất vọng, EQ của cô gái của anh đúng là thấp quá đi: ‘Rốt cuộc trong đầu em nghĩ cái gì VOMSE “Em…” Niệm Ninh vừa mở miệng đã bị cái gì đó chặn miệng lại.
Suy nghĩ cả buổi, cái tên hám sắc Nhạc Cận Ninh này, thì ra là nghĩ chuyện này!
Niệm Ninh cũng không chống cự mà còn vui vẻ tiếp nhận.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Nhạc Cận Ninh mới từ từ buông cô ra, ánh mắt ráng rực nhìn chằm chằm cô.
Lập tức Niệm Ninh đánh hơi thấy sự nguy hiểm: “Em đền bù cho anh rồi, em đi xem tỉ vi đây, anh cứ từ từ làm khoai tây chiên.”
Nhạc Cận Ninh nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo về phía sau, cô liền bị anh ôm vào trong ngực: “Em muốn chạy à? Chỉ cho có tí thù lao này mà đã muốn sai việc anh, em thấy anh rẻ thế cơà?”
Cô biết ngay Nhạc Cận Ninh là một con sói đói, sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy?
“Lúc nấy anh bảo mệt, nên em mới bảo anh đi nghỉ ngơi, cũng có bảo anh làm khoai tây chiên giờ đâu…” Niệm Ninh lẩm bẩm.
Bây giờ cô đang ngồi trên đùi Nhạc Cận Ninh, cô đã trải qua những chuyện này nên cũng cảm nhận được tình trạng cơ thể của ai đó bây giờ.
Cho nên mới nguy hiểm!
Lúc này Nhạc Cận Ninh giống hệt một con sói đuôi dài gian xảo nói: “Vừa nấy là vừa nấy, bây giờ là bây giờ, quan niệm của con người lúc nào cũng phải thay đổi theo thời gian, em nói đi, rốt cuộc muốn bồi thường cho anh như thế nào?”
Niệm Ninh khẽ chau mày: “Rõ ràng vừa nấy em đã bồi thường rồi!” – Nhạc Cận Ninh không chịu nói lý: “Đấy là anh chủ động hôn em, đấy là phúc lợi của anh, nhưng chẳng liên quan chút nào đến sự bồi thường của em cả, thế nên vợ à em định bồi thường anh như thế nào đây?”
Niệm Ninh khó xử nghĩ ngợi xem rốt cuộc phải làm thế nào để thoát khỏi người đàn ông như trẻ con trước mặt này.
Cô nghĩ một lúc rồi thăm dò hỏi: “Thế có phải em chủ động thì có thể coi là em bồi thường rồi đúng chứ?”
Cô thành công dùng câu nói này khơi gợi sự hứng thú của Nhạc Cận Ninh.
Chủ động?
Nghe câu nói ấy đúng là rất có sức hút.
Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Anh rất kỳ vọng xem em chủ động như nào.”
Anh khoang tay ra sau đầu, bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ.
Niệm Ninh lại khế cười: “Là anh nói nhé, không được hối hận.”