Chương 255
Khoa phụ sản!
Anh không nhìn lầm, Niệm Ninh thật sự đi ra từ khoa phụ sản.
Niệm Ninh nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới Nhạc Cận Ninh lại tới bệnh viện sớm thế. Trong chốc lát không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể tạm thời tìm một lý do vớ vẩn: “Không có gì, em… Chẳng qua là mấy hôm nay em bồng cảm thấy bụng dưới hơi đau, em sợ có bệnh gì cho nên đến bệnh viện khám một chút.”
Cô thật sự không biết phải giải thích chuyện này thế nào mới có thể làm Nhạc Cận Ninh tin tưởng cô.
“Em chắc chứ?” Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu nhìn ba chữ to Khoa phụ sản khá bắt mắt lần nữa.
Niệm Ninh nghe giọng điệu của Nhạc Cận Ninh như thế, thì biết chắc anh không tin những lời cô vừa mới nói.
Bây giờ, hình như cô chết chắc rồi!
“Em thật sự chỉ tới khám thôi, nhưng mà bây giờ đã xong việc rồi. Buổi sáng em phải xếp hàng chờ tới lượt khám, còn chưa kịp đi thăm bà nội, anh có muốn cùng đi với em không?”
Niệm Ninh muốn người đưa tin rời hướng chú ý của Nhạc Cận Ninh, nhưng thủ thuật hôm nay, dường như cũng chả có tác dụng gì cả.
“Anh đã thăm bà nội bên kia rồi, không xảy ra chuyện gì cả, y tá luôn túc trực bên cạnh, em tạm thời không cần lo lắng đâu, em đưa anh đến bệnh viện nơi em vừa khám bệnh đi, anh muốn nắm rõ tình trạng sức khỏe của em bây giờ, em luôn bất cẩn không chú ý về bản †hân mình, anh không khỏi lo lắng.” Khi Nhạc Cận Ninh nói, trên trán anh lờ mờ nhíu lại.
Niệm Ninh không ngờ sẽ gặp Nhạc Cận Ninh khi cô ra khỏi khoa sản phụ khoa, vì vậy cô đã không có qua chào hỏi bác sĩ trước, nhờ cô ấy che giấu giúp tình trạng của mình.
Nếu bây giờ phải trực tiếp đưa Nhạc Cận Ninh qua đó, bác sĩ chắc chắn sẽ nói sự thật.
Đến lúc đó, cô thực sự phải rời khỏi bên cạnh Nhạc Cận Ninh rồi.
Tuy nhiên, bây giờ Nhạc Cận Ninh đã quyết định, muốn đi cùng cô đến chỗ bác sĩ để hiểu về tình trạng của cô, cô căn bản là không cản được anh.
Vì vậy, ngay cả khi cô phản đối, cũng vô dụng mà thôi.
“Vậy… được thôi.” Niệm Ninh trong lòng nặng trĩu đáp ứng anh. Nếu đây là số phận của cô, cô chỉ có thể thừa nhận điều đó. j Cô đưa Nhạc Cận Ninh suốt quãng đường đến chỗ bác sĩ nơi cô vừa khám bệnh ở đó.
Khi Niệm Ninh dẫn Nhạc Cận Ninh bước vào, cô thậm chí còn chưa mở miệng, bác sĩ đã mở miệng nói trước: “Cô Niệm, cô quay lại thật đúng lúc, lúc nấy vừa mới kê đơn thuốc cho cô, tôi định gọi cô quay lại lấy đơn thuốc.”
Đơn thuốc?
Đôi mắt của Niệm Ninh khẽ mở ra, lúc nãy cô chỉ nói chuyện với bác sĩ về chuyện phá thai, lúc nào có nói đến đơn thuốc chứ?
Tuy nhiên, cô vân về phía trước, lấy cái gọi là “đơn thuốc”.
“Bác sĩ, có chuyện gì với cơ thể cô ấy vậy?” Nhạc Cận Ninh hỏi bác sĩ với vẻ khó hiểu.
Anh mơ hồ cảm thấy vấn đề này dường như không đơn giản.
Bác sĩ mỉm cười nói: “Anh là thành viên trong gia đình của cô Niệm sao, cô Niệm không sao cả, chỉ có kinh nguyệt không được đều, bình thường nên chú ý đến thói quen làm việc nghỉ ngơi, chế độ ăn uống, thì không có vấn đề gì rồi.”