Chương 515
“A…..” Niệm Tâm Như ngã trên mặt đất và ôm bụng hét toáng lên. Cô ta nhìn Niệm Ninh với vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt ngoài sự tức giận còn có một vẻ sợ hãi.
“Niệm Ninh, con bé là em gái của mày, mày không sợ tao sẽ nói chuyện này cho Nhạc Cận Ninh biết để nó hoàn toàn ghét bỏ mày hay sao?” Mẹ Niệm ở một bên thấy con gái mình bị ức hiếp, bà lập tức không thể ngồi yên và vội vàng muốn tiến lên. Nhưng bà nhìn thấy hai người vệ sĩ cao lớn trước mặt lại có chút không dám, bà ta chỉ có thể đứng la hét ở một bên.
“Em gái? Có khi nào nó coi tôi là chị nó hay không?” Niệm Ninh mỉa mai hỏi một câu, về phần Nhạc Cận Ninh…
“Bà muốn nói với Nhạc Cận Ninh sao, tùy bà thôi. Chẳng phải lúc đó các người đã nói Nhạc Cận Ninh nhất định sẽ ly hôn với tôi đấy sao? Bà cũng đã nói, Nhạc Cận Ninh nhất định sẽ ly hôn với tôi, vậy tôi còn sợ anh ta làm gì.”
Niệm Tâm Như vấn nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, bụng đau âm ỉ, có thể thấy, được một cú đá vừa rồi Niệm Ninh đã dùng sức thật. Cô ta nhìn bộ dáng oai phong của Niệm Ninh thì không cam lòng: “Niệm Ninh, tôi cho chị biết, chị có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi. Nếu không, chờ sau khi chị và Nhạc Cận Ninh ly hôn, bà già kia chẳng phải rơi vào tay nhà họ Niệm chúng tôi hay sao? Chị là người giám hộ của bà ta thì thế nào, không có Nhạc Khải Đình, ba muốn đoạt lấy quyền giám hộ bà ta thì chẳng phải chỉ cần nói một câu hay sao?”
Cho dù bản thân không dễ chịu, cô ta cũng sẽ không để cho Niệm Ninh thư thái trong lòng.
Rất hiển nhiên, lấy tính mạng và sức khỏe của bà nội ra đùa giỡn, Niệm Tâm Như chính là hoàn toàn tìm đường chết.
Niệm Ninh nở nụ cười có chút tàn nhân: “Có một loại phương pháp gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, mày đã nghe qua chưa?”
Bà nội là điểm giới hạn của cô, cái khác cô có thể nén giận, cho dù bị người khác nói xấu cô cũng có thể xem như không có gì, nhưng cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đụng đến một cọng tóc nào của bà nội. “Niệm Ninh, tao, tao cho mày biết, ba mày rất nhanh sẽ trở về. Đến lúc đó, tao nhất định sẽ cho mày biết tay!”
Mẹ Niệm thật sự không còn nhớ nổi cái gì có thể khiến cho Niệm Ninh sợ hãi, vì vậy bà ta chỉ biết lôi ba Niệm ra.
Niệm Ninh lại chẳng có cảm giác gì: “Nếu bà đã lấy ba của tôi ra dọa tôi, tôi đây cũng phải tặng cho các người một phần quà lớn.”
Dứt lời, Niệm Ninh quay đầu nói với hai tên vệ sĩ: “Đưa hai người họ đến phòng khách ở dưới lầu đi.”
Không phải bọn họ cùng nhau đem chuyện trước đây của cô đều gửi gắm trên người ba tốt đó hay sao? Đã như vậy, có lẽ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của bọn họ sẽ thú vị hơn sự đau đớn trên thể xác.
Niệm Ninh xoay người và chuẩn bị xuống lầu, hai tên vệ sĩ đã nhận được mệnh lệnh của Niệm Ninh, đương nhiên họ sẽ làm theo sự sai bảo của cô, mỗi người mang theo một kẻ.
Ngay khi Niệm Ninh chuẩn bị xuống lầu, không biết Niệm Tâm Như lấy sức lực từ đâu tới, bỗng chốc thoát được sự khống chế của vệ sĩ, bộ dạng cô ta vô cùng hung ác và trực tiếp nhào đến Niệm Ninh.
“Mợ Cả, cẩn thận…”
Vệ sĩ nắm Niệm Tâm Như nhìn thấy cô ta chạy thẳng đến phương hướng của Niệm Ninh, cho nên anh ta vội vàng gộp ba bước làm hai chạy đến bên cạnh cô. Khi hai tay Niệm Tâm Như định chạm vào lưng Niệm Ninh, anh ta đã nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo ra sau, nhờ vậy mới khiến cho Niệm Ninh thoát khỏi khốn cảnh.
Vốn dĩ phụ nữ đã không bằng đàn ông ở tốc độ lẫn sức lực, huống chỉ hai người này đều là vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp, cho nên khi Niệm Tâm Như phản ứng thì Niệm Ninh đã được ai đó kéo ra khỏi cầu thang.
Có thể bởi vì quán tính, Niệm Tâm Như không có may mắn như vậy.