Nhạc Cận Ninh nói tức là dựa đầu lên đùi Niệm Ninh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hài lòng cong cong khóe miệng.
Cũng không lâu sau, cháo Niệm Ninh mới vừa gọi đã được đưa tới.
Cô nhẹ nhàng múc một muỗng, đưa đến bên miệng Nhạc Cận Ninh, nhưng hình như người nào đó cũng không cảm kích, nói: “Trễ giờ ăn của anh rồi, bây giờ không có khẩu vị.
”
Nghe Nhạc Cận Ninh nói, Niệm Ninh lập tức mắc vào tình huống khó khăn.
Anh không đói bụng thì không có cách nào uống cháo, nhưng nếu không ăn cháo thì sẽ không thể uống thuốc, không uống thuốc thì bệnh cũng sẽ không đỡ.
Vì để Nhạc Cận Ninh ăn chút gì đó rồi mau chóng uống thuốc, cô chỉ có thể hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì? Em gọi bọn họ đi mua cho anh một ít đem lên?”
Nhạc Cận Ninh lại lắc đầu: “Anh thật sự không có khẩu vị, bác sĩ cũng không nói nhất định bây giờ phải uống thuốc.
”
“Nhưng nếu anh không uống thuốc thì cũng không thể không ăn gì chứ.
” Niệm Ninh lại ngồi xuống bên cạnh Nhạc Cận Ninh lần nữa: “Em đút cho anh được không? Ít nhiều gì cũng ăn một chút?”
Dù là lót dạ chút cũng được!
“Anh thật sự không có khẩu vị, cái gì cũng không ăn được.
Nhạc Cận Ninh lại hết sức kiên định lắc đầu một cái.
.
Niệm Ninh lập tức giống như một quả bóng da xì hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi lại bên giường.
Nhạc Cận Ninh bây giờ vẫn là bệnh nhân, hồi phục không phải quá nhanh.
Anh vừa tỉnh một chút bây giờ cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa, anh cũng không miễn cưỡng cứng rắn chống đỡ, vì vậy rất nhanh lại ngủ tiếp.
Niệm Ninh nhìn gương mặt anh lúc ngủ, bỗng nhiên nhớ lại trước kia.
Lúc mới quen biết, anh lại giúp cô đối phó người nhà họ Niệm không điều kiện, còn giúp cô sửa đổi người giám hộ cho bà nội, giúp bà nội có điều kiện trị liệu tốt nhất, hơn nữa còn sắp xếp khống chế nhà họ Niệm.
Về sau, có người cố ý đối nghịch với anh tra ra, Nhạc Cận Ninh cũng không chùn bước mà đứng ở góc độ của cô mà suy tính, trợ giúp anh.
Nhất là ngày hôm qua…
Nếu không phải vì cứu cô, Nhạc Cận Ninh căn bản sẽ không bị bệnh.
Nhạc Cận Ninh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô cũng phải làm chút gì cho anh mới được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Niệm Ninh cuối cùng vấn quyết định tự mình xuống bếp nấu ít đồ ăn cho Nhạc Cận Ninh.
Chẳng qua cô vừa đi vào phòng bếp, quá khứ lại hiện lên trong đầu cô, cái cảm giác sợ hãi đó xuất phát từ bản năng cơ thể.
Cô liên tục hít thở sâu, đưa †ay run rẩy cầm dao xắt đồ ăn lên, ép buộc bản thân cố gắng không nhớ lại chuyện của mẹ cô.
Trong tủ lạnh còn một chút nguyên liệu nấu ăn hôm qua dư lại khi Nhạc Cận Ninh nấu cháo cho cô, cô từng bước từng bước nấu xong cháo, mồ hôi trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra.
Cho tới bước cuối cùng tắt lửa thì sợ hãi trong lòng cô mới biến mất.
“Em sao lại tự mình xuống bếp?”
Nhạc Cận Ninh không biết tỉnh lại từ lúc nào, xuất hiện sau lưng cô.
“Anh tỉnh rồi sao không nằm nghỉ trên giường đi? Coi chừng bị lạnh.
” Niệm Ninh vội vàng buông đồ trong tay xuống, tiện tay tìm áo khoác khoác lên người Nhạc Cận Ninh.
Danh Sách Chương: