Chương 480
“Mình hiểu ý cậu rồi, chuyện này vân cứ để mình nghĩ kĩ lại xem sao.” Nhạc Cận Ninh cầm lấy ly rượu rồi cụng vào ly của Trần Thành Niệm, sau đó anh lập tức uống cạn một hơi.
“Nếu cậu đã muốn suy nghĩ kĩ một mình thì mình cũng không làm phiền đến cậu.” Trần Thành Niệm đã có được câu trả lời từ Nhạc Cận Ninh, cho nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ít nhất vẫn còn có cái để trở về nói cho Trương Thanh Trà nghe.
Trần Thành Niệm chỉ ngồi bên cạnh, đôi lúc anh sẽ nhấp mấy ngụm rượu chứ không uống quá nhiều.
Nhưng mà Nhạc Cận Ninh như con nghiện vậy, anh cứ uống mãi cho đến khi gục xuống bàn rồi hôn mê.
Trân Thành Niệm cho người lái xe đưa Nhạc Cận Ninh trở về biệt thự, sau đó anh cũng rời khỏi để trở về nhà.
Lúc Nhạc Cận Ninh về nhà thì trời đã rạng sáng.
“Cậu, sao cậu lại uống nhiều đến vậy?” Chú Vương nghe tiếng động thì chạy ra khỏi phòng, lúc này có hai người giúp việc đang đỡ Nhạc Cận Ninh đi vào trong.
Người giúp việc nói: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết cậu và cậu Trần cùng ra ngoài uống rượu với nhau, sau đó cậu trở về với bộ dạng này.”
Chú Vương và người lái xe cùng nhau đỡ Nhạc Cận Ninh về phòng, nhưng ba người chưa kịp lên lầu thì đã thấy Niệm Ninh đang bước xuống cầu thang.
“Chú Vương, anh ấy làm sao vậy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Niệm Ninh dụi đôi mắt mơ màng của mình mà hỏi.
Gần đây cô ngủ không ngon, giấc ngủ cũng không được sâu cho nên chỉ cần một tiếng động nhỏ vang lên thì cô sẽ tỉnh lại ngay.
Lúc nấy Niệm Ninh nghe loáng thoáng có tiếng động dưới sảnh, khi cô đi xuống thì thấy chú Vương đang đỡ con ma men là Nhạc Cận Ninh, có vẻ anh ta đã say đến ngất đi rồi.
“Có phải đã quấy rây mợ rồi không?
Mới nấy lái xe đưa cậu trở về có nói tối hôm qua cậu và cậu Trần cùng ra ngoài uống rượu. Vốn dĩ cậu nên trở về công ty, nhưng mà lái xe sợ ở đó không có ai chăm sóc cho cậu nên mới chở cậu về biệt thự” Chú Vương lập tức giải thích cho Niệm Ninh.
Cô đi đến cạnh Nhạc Cận Ninh thì lập tức ngửi thấy người anh tỏa ra nồng nặc mùi rượu, cô đột nhiên nhíu mày.
Chú Vương nhớ rõ cô đang mang thai, cậu nhỏ lại mới có chút xíu nên lập tức nói với cô: “Mợ, hay là mợ về phòng nghỉ ngơi trước đi, để tôi xử lý chuyện này là được rồi. Tôi sẽ cố gắng làm trong yên lặng, sẽ không quấy rây mợ nghỉ ngơi đâu.”
Niệm Ninh lắc đầu: “Không sao cả, dù sao tôi cũng mới tỉnh, bây giờ cũng không thể ngủ lại được. Hơn nữa, giấc ngủ của tôi không có sâu, mọi người đỡ anh ấy lên lầu đi, sau đó cứ giao cho tôi. Không còn sớm nữa, mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Chú Vương thấy Niệm Ninh như vậy thì chú nghĩ đây là cơ hội để cậu và mợ làm lành với nhau, vì vậy chú cũng không nói gì nữa mà đỡ Nhạc Cận Ninh thắng đến lúc anh năm trên giường thì lập tức xoay người rời khỏi.
Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh say đến bất tỉnh thì nhớ đến anh đã từng đối xử rất tốt với cô, cho nên cô không thể nào mặc kệ anh được.
Niệm Ninh miễn cưỡng cởi quần áo của Nhạc Cận Ninh để anh có thể thoải mái mà năm trên giường.