Chương 516
Vốn dĩ cô ta muốn đẩy Niệm Ninh xuống dưới cầu thang, cho dù cô không ngã chết thì nhất định cũng phải bị thương, Dù cô ta có tính toán thế nào đi nữa cũng không thế ngờ Niệm Ninh lại được người khác cứu, ngược lại chính cô ta trực tiếp bị ngã xuống dưới lầu.
“A…” Tiếng hét thảm thiết của Niệm Tâm Như lại vang lên khắp phòng.
“Tâm à, con không sao chứ?” Trong nháy mắt, mẹ Niệm thấy Niệm Tâm Như ngã xuống cầu thang, vốn dĩ bà muốn chạy tới, ai ngờ lại bị vệ sĩ ở phía sau mạnh mẽ kéo trở về, cho nên bà ta chỉ có thể lo lắng sốt ruột.
“Con, chân con, chân con đau quá…”
Niệm Tâm Như ôm chân trái của mình và la lên đau đớn. “Mợ Cả, mợ có sao không?” Vệ sĩ kéo Niệm Ninh trở lại không hề quan tâm đ ến Niệm Tâm Như, anh ta chỉ lo lắng hỏi Niệm Ninh.
Nếu như Niệm Ninh xảy ra chuyện dưới mí mắt bọn họ, cho dù là chuyện gì đi nữa thì bọn họ chỉ biết họ sẽ không gánh nổi.
“Tôi không sao, vừa rồi rất cảm ơn anh.” Niệm Ninh lắc đầu mà lòng vẫn đang sợ hãi.
Thật quá nguy hiểm, vừa rồi nếu không phải tên vệ sĩ này nhanh tay lẹ mắt, đoán chừng kết cục của Niệm Tâm Như chính là kết cục của cô, thậm chí đến đứa bé trong bụng cô cũng không giữ lại được, nghiêm trọng hơn sẽ là một xác hai mạng.
Niệm Tâm Như còn độc ác hơn trong tưởng tượng của cô, cô ta lại muốn đưa cô vào chỗ chết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Niệm Ninh càng tái nhợt.
Tuy rằng cầu thang này không quá cao cũng không quá dốc, nhưng từ trên này té xuống, ước chừng chân của Niệm Tâm Như đã gãy. Nhưng lấy mức độ ác.
độc của Niệm Tâm Như mà nói, sự trừng phạt này thật sự quá nhẹ.
Niệm Ninh đi từng bước đến phòng khách, cô tiện tay chỉ vào một người giúp việc và nói: “Cô đi gọi bác sĩ đến đây.”
Người giúp việc ở trong phòng khách không dám thở mạnh một cái, đều vội vã đi làm theo sự phân phó của Niệm Ninh.
“Vâng, thưa cô Cả, tôi đi làm ngay.”
Một tên vệ sĩ khác kéo mẹ Niệm đến trước mặt Niệm Ninh.
Mẹ Niệm ngồi chồm hổm trên mặt đất và ôm chặt Niệm Tâm Như vào trong ngực.
Nếu người không biết nhìn thấy, tất nhiên sẽ cho rằng Niệm Ninh là người cô cùng độc ác. Tình nghĩa mẹ con người ta sâu nặng như vậy, cô lại không hề động lòng.
Không lâu sau, bác sĩ gia đình vội vàng chạy đến.
Niệm Ninh nói: “Bác sĩ Hạ, ông đến thật đúng lúc. Nó mới vừa ngã xuống từ trên bậc thang kia, ông nhanh đến xem thương thế của nó như thế nào?”
Bác sĩ Hạ là bác sĩ tư nhân của nhà họ Niệm, bình thường người nhà họ Niệm có một chút bệnh vặt hay tai nạn nhỏ đều do ông đến chăm sóc.
Hiện giờ nhìn thấy hoàn cảnh này, ông cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trước kia, hai mẹ con nhà họ Niệm đối xử với Niệm Ninh như thế nào, ông không tiện xen vào, thế nhưng ông cũng biết một hai.
Sau khi kiểm tra, lúc này ông mới mở miệng nói: “Cô cả, chân trái của cô hai đã bị gấy xương.”