Chương 481
Sau đó cô còn đặt một cái thùng rác bên cạnh để phòng trường hợp anh muốn nôn ra.
Niệm Ninh bận rộn đến sáng để chăm sóc và canh chừng Nhạc Cận Ninh.
Cho đến khi trời sáng hẳn thì cô đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên cô mới ghé vào cạnh giường mà nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Nhạc Cận Ninh tỉnh dậy thì anh thấy cả người Niệm Ninh đổ gục xuống giường, cô đang ngủ rất say.
Anh xoa xoa hai bên thái dương của mình rồi nhớ lại chuyện hôm qua, hình như lúc ấy anh đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi từ Trần Thành Niệm. Cậu ấy muốn uống rượu cùng anh, anh đã đồng ý…Sau đó ánh đến quán bar uống rượu và trò chuyện cùng bạn mình, kế tiếp thì…Anh đã không còn nhớ rõ nữa.
“Cậu, cậu tỉnh rồi à?” Vốn dĩ chú Vương muốn đi lên gọi Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh dậy xuống dùng cơm, ai ngờ cậu chủ đã dậy.
Nhạc Cận Ninh gật đầu hỏi: “Vì sao cô ấy lại ở đây?”
“Cô ấy” chính là Niệm Ninh.
Chú Vương kể hết cho Nhạc Cận Ninh mọi chuyện xảy ra hôm qua: “Sau khi cậu trở về thì mợ vẫn luôn ở đây tự tay chăm sóc cậu đấy. Vốn dĩ tôi cũng muốn đến giúp một tay nhưng mà mợ cũng không cho, chỉ muốn làm một mình, tôi không khuyên được nên nghe lời mợ mà xuống lầu nghỉ ngơi.”
“Ý chú là từ đêm qua cô ấy đều ở đây chăm sóc tôi sao?” Nhạc Cận Ninh không thể tin nổi.
Không phải mấy ngày trước người phụ nữ này còn cố chấp không muốn gặp anh sao? Vì sao lại chủ động chăm sóc anh một mình chứ?
Chú Vương nói: “Đúng vậy, tôi đã nhiều lần bảo mợ cứ về phòng trước mà nghỉ ngơi đi, nhưng mà mợ vẫn luôn ở cạnh canh giữ cậu đấy.”
Nhạc Cận Ninh gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi, chú cứ hâm nóng bữa sáng đi, tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng.” Chú Vương lập tức rời khỏi phòng ngủ, còn thuận tay khép cửa lại.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh đang nằm bên giường, khóe miệng của anh đột nhiên nhếch lên.
Sau đó anh đứng dậy bước xuống giường rồi nhẹ nhàng cẩn thận bế cô đặt lên giường.
Không biết vì cái ôm của anh quá ấm áp, hay là do đêm qua Niệm Ninh rất mỏi mệt nên ngủ say mà cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại sau loạt động tác của anh.
Nhạc Cận Ninh ôm cô đặt lên giường xong thì vẫn không có vội vã rời khỏi, anh cũng leo lên giường nằm ôm cô vào lòng. Anh đã lâu không cảm nhận được cái loại cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn này, cho nên bây giờ trong lòng anh rất vui, khóe miệng cũng kiềm chế không được mà cười rộ lên.
Niệm Ninh cọ cọ trong lồ ng ngực của anh rồi tìm tư thế thoải mái nhất cho mình, lát sau cô thở dài một hơi rồi tiếp tục ngủ say.
Cùng lúc đó, Trần Thành Niệm đi đến viện điều dưỡng.
Anh kể lại lời của Nhạc Cận Ninh cho Trương Thanh Trà nghe, hơn nữa còn nói cho cô biết mối quan hệ hiện tại của hai người Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh ra làm sao.
Trương Thanh Trà nghe xong thì lập tức trở nên vui vẻ: “ Anh nói anh Cận Ninh đang chiến tranh lạnh với cô ta sao?”
Trần Thành Niệm gật gật đầu: “Đúng vậy, là chiến tranh lạnh đó, Cận Ninh không cần phải…Gạt anh chuyện này, cho nên hai người kia hẳn là đang cãi nhau.”
Đây là tin tức mà Trương Thanh Trà muốn nghe nhất, mưu kế của cô đã thành công rồi.
Có điều cô vẫn như cũ mà không biểu lộ ra bản thân mình vui vẻ trước mặt Trần Thành Niệm, cô buồn bã nói: “Em còn nghĩ là anh Cận Ninh thật sự thích cô Niệm đó.”
Trần Thành Niệm an ủi: “Em không cân nghĩ nhiều đâu, bây giờ Cận Ninh đang muốn bỏ người phụ nữ kia rồi, chẳng qua cô ta đang mang thai con của cậu ấy thôi. Sớm muộn cũng có một ngày cậu ấy hiểu lòng mình muốn gì. Bây giờ em nên cho cậu ấy thời gian để suy nghĩ, hơn nữa em nên nhớ dù cho chuyện gì xảy ra thì sức khỏe của em mới là chuyện quan trọng nhất.”