Chương 464
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Chú Vương cũng không tiện nói gì. Sau khi thở dài một cái, chú lắc đầu rời đi.
Niệm Ninh xoay người trở lại trên lầu. Nửa tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Thay vì cô ở chỗ này suy nghĩ lung tung, còn không bằng có nhiều thời gian đi bồi người đối xử tốt với cô.
Dù sao tương lai cô sẽ rời khỏi đây, muốn gặp lại ông Nhạc, đoán chừng cô không có bao nhiêu cơ hội.
Lúc xế chiều, Niệm Ninh không có tiếp tục ở trong biệt thự, mà tự mình đi đến trung tâm mua sắm. Cô cẩn thận lựa chọn một số quà tặng theo sở thích của ông Nhạc mà cô đã học được từ chú Vương.
Lấy thân phận và địa vị của ông Nhạc, bình thường ông vốn không thiếu thứ gì, cho nên chẳng qua là cô chỉ lấy một số thứ mà cô cho là rất hữu dụng.
Dù sao thì mua đồ cho người già thì lòng thành là quan trọng nhất.
Ngày hôm sau, Niệm Ninh đã rời giường từ sáng sớm, sau khi dọn dẹp xong hết thảy thì trực tiếp đi đến nhà cũ.
Sau khi về đến nhà cũ, cô còn chưa có xuống xe, đã nhìn thấy ông Nhạc đi ra.
“Niệm Ninh, con đến rồi. Ngày hôm qua ba nghe Chú Vương gọi điện thoại tới đây nói hôm nay con sẽ tới. Sáng sớm hôm nay ba đã chuẩn bị rất nhiều món ăn yêu thích của con. Buổi trưa con nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Ông Nhạc nói rất tử tế.
Ông Nhạc nhiệt tình làm cho Niệm Ninh có chút luống cuống tay chân. Nhưng cô nghĩ rằng ông Nhạc đối tốt với cô như vậy, không chỉ bởi vì một mình cô, mà còn vì đứa con trong bụng của cô.
Nghĩ tới đây, cô đồng ý và ngọt ngào nói: “Cảm ơn ba.”
Ông Nhạc đưa Niệm Ninh đi vào bên trong phòng khách, lúc đầu hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, nhưng…
Dần dần, nét mặt ông Nhạc lộ ra vẻ u sầu.
“Ba, ba có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt ba lại xấu như vậy? Ba thấy không thoải mái ở đâu ạ?” Niệm Ninh nhìn thấy ông Nhạc có chút cau mày, bộ dạng có tâm sự, cô lập tức hỏi.
Ông Nhạc lắc đầu một cái, nói : “Không có gì, chẳng qua là ba cảm thấy có lỗi với con, nhất là thằng nhóc thối Nhạc Cận Ninh kia, cho nên nó mới có thể làm được chuyện như vậy. Có vợ tốt không muốn, hết lần này tới lần khác muốn đi tìm Trương Thanh Trà kia.”
Nói xong, ông vừa than nhẹ một tiếng.
Mà trong khoảng thời gian này Niệm Ninh cũng tỉnh táo hơn, ngược lại cô thản nhiên hơn: “Ba, ba cũng đừng quá lo lắng, dù sao chuyện đã xảy ra, hơn nữa… Ba xem con cũng không phải là không có chuyện gì sao? Có thể ăn có thể ngủ, Nhạc Cận Ninh… Cứ để anh ấy đi, anh ấy là một người lớn như vậy, làm chuyện gì, cũng sẽ có chừng mực.”
Nhưng mà cô càng nói như vậy, Ông Nhạc lại càng đau lòng: “Niệm Ninh, con yên tâm. Con đã gọi ba một tiếng ba, chuyện này ba nhất định sẽ không để yên như vậy. Nhạc Cận Ninh thằng nhóc thối kia, thật là càng ngày càng tôi tệ. Nó biết hôm nay con tới nhà cũ, còn để cho một mình con tới đây, nhìn tối nay ba xử nó như thế nào.”
Niệm Ninh lại lắc đầu một lần nữa: “Không phải vậy ba, hôm nay con tới đây, là cố ý không có nói cho Nhạc Cận Ninh biết.”
Cô sợ ông Nhạc mắng Nhạc Cận Ninh thật. Đến lúc đó Nhạc Cận Ninh sẽ cho là cô tố cáo với ông Nhạc, sau đó cho dù cô thật sự nhảy vào trong sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Niệm Ninh vừa nói, ông Nhạc không còn nói muốn giáo huấn Nhạc Cận Ninh nữa.