Chương 375
Nhận thấy được Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh đặt điện thoại ở một bên, lúng túng lau đi nước mắt trên mặt mình, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ tới một chuyện, cảm thân bản thân rất may mắn.”
Cô cảm thấy bản thân rất may mắn.
Nhạc Cận Ninh thấy cô vừa khóc vừa cười, đột nhiên có chút mơ hồ: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Cha đã nói cái gì với em?”
Lời nói mới tuông khỏi miệng, anh liền cảm thấy không có khả năng đó.
Nghe Niệm Ninh nói chuyện điện thoại, thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ mà.
Niệm Ninh lắc đầu, thuật lại đoạn đối thoại giữa cô và cha Nhạc cho Nhạc Cận Ninh nghe.
“Vậy tại sao em lại khóc?” Nhạc Cận Ninh nghĩ mãi vẫn không hiểu, những lời của cha anh nói có chỗ nào không đúng mà khiến Niệm Ninh khóc nhè thế này.
Niệm Ninh do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Không phải khóc, mà đây là một loại cảm động, người của nhà họ Niệm anh cũng biết rồi đó, cha của em, ngoại trừ sinh em ra thì không làm tròn nhiệm vụ của người cha dù chỉ một ngày.”
Vừa rồi, cha Nhạc nói: ‘Cha làm chủ cho con.”
Đột nhiên cô cảm nhận được bản thân nhận được tình thương từ cha.
Lúc nhỏ, cô ở trường học bị bạn bè ăn hiếp, bọn họ có cha che chở, không từ đúng sai mà bảo vệ họ, nhưng cô thì sao chứ, từ nhỏ tới lớn chưa lần nào cảm nhận được tình thương từ người cha của mình.
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ của cô, liền biết được cô đang suy nghĩ cái gì, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào ngực.
Không biết qua bao lâu, Niệm Ninh mới từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: ‘Chúng ta khi nào thì vê nhà cha?
Cha của anh còn hỏi em, chừng nào thì đem hình cưới về cho cha xem.”
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ cô, mỉm cười: “Ngày mai chúng ta sẽ về.”
Đến tối, Niệm Ninh đã sớm lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cận Ninh vân chưa có rời giường, mà Niệm Ninh đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
Nhạc Cận Ninh theo thói quen xoay người, muốn ôm Niệm Ninh, lúc quay người ôm thì phát hiện trên giường trống không, cái cảm giác trống rồng này khiến anh phải nhướng mày.
Anh dân mở mắt ra, nhìn dáo dác xung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Niệm Ninh.
Sớm như vậy mà em ấy đi đâu thế?
“Niệm Ninh?’ Nhạc Cận Ninh thử kêu một tiếng.
Vốn là Niệm Ninh đang ở trong phòng sửa soạn lại quần áo thì nghe được tiếng Nhạc Cận Ninh gọi mình, cô nhẹ lên tiếng: “Em đang ở trong phòng thay quần áo.”
Nhạc Cận Ninh nghe được giọng của Niệm Ninh, lập tức xuống giường đi tới phòng thay đồ.
“Em đang làm gì vậy?” Anh duõi người, bước vào phòng thay đồ thì thấy Niệm Ninh đang vội vội vàng vàng, không biết đang làm cái gì. : Trong tay của Niệm Ninh câm bàn ủi, lấy quần áo đến trước mặt Nhạc Cận Ninh: “Này, em đã ủi xong quần áo cần phải mặc trong hôm nay rồi, anh nhanh đi thay đi.”
Nhạc Cận Ninh theo bản năng cầm lấy quần áo, nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Do dự gần nửa ngày, anh mới hỏi: “Hôm nay em còn muốn đi đến chỗ khác nữa à?”