Chương 265
Khi cô vừa định mở miệng hỏi Nhạc Cận Ninh muốn cô nhìn cái gì, thì bà đột nhiên bước ra từ phía sau cánh cửa.
“Bà ơi?” Niệm Ninh có chút khó hiểu, Nhạc Cận Ninh đang làm cái quái gì thế.
Bà ngoại bước đến phía Niệm Ninh, trên đôi má nhăn nheo hiện lên nụ cười.
“Cận Ninh, cái này là dành cho cháu.” Bà từ từ lấy ra một hộp pha lê hình trái tim từ trong túi của mình, rồi đặt nó vào lòng bàn tay của Nhạc Cận Ninh.
Không cần đoán, Niệm Ninh cũng đã biết thứ gì bên trong.
Quả nhiên, Nhạc Cận Ninh lấy hộp pha lê hình trái tim qua đó, hiện ra chiếc nhãn bên trong.
Niệm Ninh nghĩ rằng Nhạc Cận Ninh ngay lập tức sẽ đeo nó cho cô, nhốt cầm cô lại, nhưng tại thời điểm này Tuy nhiên, Nhạc Cận Ninh lùi lại một bước rồi quỳ xuống bằng một đầu gối, cầm chiếc hộp pha lê với chiếc nhãn kim cương trên đặt trên tay, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên vẻ nghiêm túc vào lúc này: “Niệm Ninh, em hãy suy nghĩ kỹ, nếu em nhận chiếc nhãn này, cả cuộc đời này, em sẽ không thể rời bỏ anh.”
Ánh mắt của Niệm Ninh nhìn chằm chằm vào Nhạc Cận Ninh, cuối cùng, cô rời mắt sang nhìn vào chiếc nhãn kim cương lấp lánh.
Kim cương mãi mãi là kim cương, một thứ vô giá vĩnh hằng.
Một số người nói nó là đồ trang sức, một số người nói nó là một cái lồng nhốt.
Nhưng vào lúc này, ít nhất trong mắt Niệm Ninh, đây là cánh cửa của thế giới mới mà cô chưa bao giờ đặt chân đến. Cô mỉm cười rồi nói: “Nhạc Cận Ninh anh hãy lắng nghe kỹ, nếu em nhận chiếc nhãn này, cả cuộc đời của anh, đừng nghĩ răng sẽ có người phụ nữ thứ hai bên cạnh ngoài em.”
Nhạc Cận Ninh cong miệng khế mỉm cười: “Cả đời này anh không hối hận.”
Chỉ vỏn vẹn vài con chữ, nhưng sức mạnh như ngàn cân.
Niệm Ninh không nói gì, nhưng Nhạc Cận Ninh nhìn vào mắt cô, anh có thể hiểu được ý của cô. Anhlấy ˆ chiếc nhẫn ra khỏi hộp pha lê hình trái tim, rồi đeo nó vào ngón tay giữa của Niệm Ninh.
Trong giây tiếp theo, tất cả các phòng tối trong biệt thự đột nhiên sáng lên.
Niệm Ninh nhìn xung quanh cô, chú Vương, y tá và những người hầu dọn dẹp biệt thự vào các ngày trong tuần, không biết họ từ đâu xuất hiện, tất cả đều nhìn cô và Nhạc Cận Ninh với vẻ mặt ấm áp.
Cô đỏ mặt, có chút xấu hổ.
“Em lên phòng trước đây.’ Sau khi nói xong, cô trốn khỏi vòng tay của Nhạc Cận Ninh, chạy lên lầu suốt quãng đường ngăn.
Ngay khi Nhạc Cận Ninh muốn đuổi kịp, anh nghĩ đến bà vẫn đang đứng bên cạnh.
“Đừng lo lăng, dì Lục đang ở đây để chăm sóc bà rồi.” Bà nhìn thấy tâm tư của Nhạc Cận Ninh, ngay lập tức nói.
Nghe bà nói vậy, Nhạc Cận Ninh cảm thấy nhẹ nhõm rồi bước hai ba bước lên tầng.
Niệm Ninh quay trở lại phòng ngủ, dùng tay trái đóng chặt cửa lại, nhớ lại cảnh tượng khi Nhạc Cận Ninh cầu hôn cô, cô vấn cảm thấy như mình đang mơ.
Nhưng chiếc nhãn kim cương sáng bóng trong tay cô đã nhắc nhở cô mọi thứ đều là sự thật.