Chương 357
“Tâm trạng không tốt à.”
Nghe giọng nói của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh hơi sững sờ.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Nhạc Cận Ninh đứng ở sau lưng cô. Cả người đứng dưới ánh mặt trời, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng lại thấy rõ hình dáng anh.
Thân thể rắn rỏi cho người ta cảm giác an tâm.
“Em nghĩ gì thế?” Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh nhìn anh chăm chú đến ngẩn người, anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Lúc này Niệm Ninh mới tỉnh táo lại: ‘Không có gì, sao anh trở vê sớm vậy?”
Nhạc Cận Ninh đi đến ngồi cạnh Niệm Ninh, đưa tay khoác qua vai cô: “Anh chỉ đi đưa thiệp cho Tần Tuyết Tùng, không phải đi công chuyện, đưa xong thì trở về thôi.”
Niệm Ninh suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu.
Nhạc Cận Ninh nhớ lại giọng điệu của Niệm Ninh khi nói chuyện lúc nãy, hỏi: “Anh thấy em dường như có vẻ không vui, xảy ra chuyện gì à?”
Niệm Ninh lắc đầu: “Thật ra cũng chẳng có gì, lúc này không thể lên mạng, cũng không thể lướt web, cho nên cảm thấy không có gì thú vị.”
Cả ngày ở trong nhà, chỉ ăn hoặc là ngủ, hoặc là đọc sách.
Những quyển sách kia cô sắp lật đến nát rồi. Suy nghĩ kí một chút, cuộc sống này càng ngày càng nhàm chán.
“Hiện tại em vẫn đang mang thai cho nên mấy thứ này chúng vẫn phải phòng ngừa một chút, chờ đến sau khi sinh xong là tốt rồi.” Nhạc Cận Ninh nhẹ giọng lừa gạt Niệm Ninh còn tay thì nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt trắng nõn của cô.
Niệm Ninh thở dài một hơi nói: “
Em biết, vậy mới nói bây giờ chả có gì thú vị cả.”
Nếu như là trước kia cô còn có thể đi đến trường học hay đi tán gẫu nói chuyện phiếm với bạn bè, vân vân…
Nhưng hiện tại mọi người đều có giờ lên lớp, cô cũng không thể không biết xấu hổ đi tìm họ được nên chỉ đành ở nhà mốc meo cả người.
“Hôm nay là cuối tuần, anh đưa em đến một nơi thì thế nào?” Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên nói.
Niệm Ninh có chút nghỉ hoặc hỏi: “Anh muốn dân em đi đâu?”
“Đi thì sẽ biết.” Nhạc Cận Ninh ra vẻ thần bí.
Niệm Ninh nhìn thấy bộ dạng này của Nhạc Cận Ninh nên không hỏi nhiều, nghe theo lời anh, đi thì sẽ biết.
Cô thay một bộ quần áo đơn giản rồi Nhạc Cận Ninh mang cô ra ngoài, xe rẽ ngang rẽ dọc đi ra khỏi khu biệt thự. Một đường chạy qua khu trung tâm thành phố.
Cô dựa người trên ghế nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cuối cùng sẽ dừng lại †rước một rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố. : “Rạp chiếu phim? Anh dẫn em đến đây làm gì?” Niệm Ninh không biết anh muốn làm gì.
“Đến rạp chiếu phim đương nhiên là để xem phim rồi.” Nhạc Cận Ninh xuống xe trước, Niệm Ninh theo sát đăng sau anh.
Gần đây có vài bộ phim điện ảnh đang chiếu, Niệm Ninh xem qua một ít giới thiệu, chọn qua chọn lại cuối cùng cô vân chọn một bộ phim hài kịch.