Chương 332
Nhưng dù sao Niệm Ninh cũng đang mang thai, không thể tránh được mệt nhọc của tàu xe, cho nên để cô nghỉ ngơi thật tốt cũng không có gì là xấu, dù sao ra ngoài chơi chính là để thư giãn Và vui vẻ.
“Được, vậy qua vài ngày nữa lại bàn tiếp, hiện tại em vừa đối vừa buồn ngủ, em ngủ một lát đã.” Niệm Ninh ngáp một cái, cơn buồn ngủ liền kéo đến.
Chỉ một lúc sau, cô liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhạc Cận Ninh không nói chuyện, không muốn ảnh hưởng đến cô, anh nhẹ nhàng tháo đôi giày của cô ra để cô nằm ngủ thoải mái hơn, rồi còn đắp nhẹ chăn lên người cho cô sau đó mời lặng lẽ đi đến thư phòng bắt đầu xem những văn kiện mà Tiền Thụy gửi đến cho anh †rong mấy ngày qua.
Niệm Ninh ngủ một giấc cho tới khi mặt trời lặn cô mới mơ màng mở mắt, ánh nắng vàng lan tỏa tràn ngập cả căn phòng.
Cô đi chân trần đến bên cửa sổ sát mặt đất, hai tay chống hông, hơi căng lên cái lưng lười biếng, cảm giác tinh thần thoải mái lên nhiều, nhưng khi cô quay đầu lại thì phát hiện Nhạc Cận Ninh hình như không có trong phòng.
Niệm Ninh có chút nghi hoặc bước ra khỏi phòng. Cô vốn là muốn xem Nhạc Cận Ninh đang ở phòng khách hay không, kết quả khi đi ngang qua phòng sách, cô nhìn qua khe cửa thì liền thấy Nhạc Cận Ninh đang nghiêmtúc làm việc.
Niệm Ninh đang muốn đi vào thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bàn tay đang năm vào cánh cửa phòng sách cứ thế rút lại, cô quay đầu đi đến phòng bếp.
Cô đi đến chỗ tủ lạnh, lấy sữa bò từ trong đó ra.
Saukhi hâm nóng sữa, Niệm Ninh lần nữa đi đến phòng sách, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cộc, cộc, cộc___” Âm thanh gõ cửa vang lên.
“Vào đây đi.” Rất nhanh bên trong đã truyền đến âm thanh của Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh bỏ công việc trên tay xuống, nhìn thấy Niệm Ninh đang đi đến, liền bước nhanh đến bên cô.
“Thức dậy rồi sao?” Anh vươn tay cầm lấy ly sữa bò, đặt nó sang một bên.
“Ừm ừm. vừa rồi em không thấy anh trong phòng ngủ, lúc đầu em là muốn tời phòng khách tìm anh, nhưng khi đi qua thư phòng liền thấy anh đang nghiêm túc làm việc, nên em mới đem sữa này đến cho anh.” Niệm Ninh cầm sữa lên, ra hiệu cho anh uống.
Nhạc Cận Ninh đỡ lấy ly sữa, hai ba hơi liền đem cả ly uống hết.
“ Anh không thấy nóng sao?” Niệm Ninh lo lăng nói, cũng may là sữa được để trong tủ lạnh một lúc rồi mới đem đến đây, nếu không với cách thức uống sữa của anh nhất định là đã bị bỏng rồi.
Nhạc Cận Ninh hôn nhẹ lên đôi mắt trong veo của Niệm Ninh nói. “
Em sao lại nỡ làm bỏng anh chứ?” Niệm Ninh đỏ mặt, nhìn lên bàn làm việc của Nhạc Cận Ninh, đổi chủ đề, hỏi: “Anh vẫn chưa xử lý xong công việc sao?” ễ Nhạc Cận Ninh biết rằng cô gái nhỏ này của anh xấu hổ, cho nên cũng không đùa cô nữa, anh đem Niệm Ninhđến trước bàn làm việc, nói : “Còn một chút nữa, hay là em ngồi đây cùng anh, chờ anh hoàn thành công việc?”
Niệm Ninh nhìn vào văn kiện trên sổ ghi chép, dày đặc toàn là chữ, nhìn vào khiến cô thật đau đầu : “Hay là thôi đi, em ở đây có thể sẽ ảnh hưởng đến anh làm việc, em đi đọc sách, sau khi anh làm xong thì đến tìm em nha.”