Chương 474
Triệu Khang thấy Nhạc Cận Ninh như vậy thì chỉ có thể nghe theo lời của anh.
Trước khi đi, Nhạc Cận Ninh còn nhìn thoáng qua quần áo trong cái túi để trên bàn, cuối cùng anh vẫn xoay người rời khỏi phòng.
Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Cận Ninh cũng có trở về biệt thự, thế nhưng Niệm Ninh vẫn không chịu để ý đến anh.
Nếu là trước đây, mỗi lần hai người gặp mặt thì Niệm Ninh ít nhất còn chịu nói với anh hai ba câu, bây giờ thì cô hoàn toàn xem anh là người vô hình rồi.
Niệm Ninh vốn dĩ không muốn để ý đến Nhạc Cận Ninh, mà Nhạc Cận Ninh đã từng hạ mình trước nhưng cô vần không chịu chấp nhận, vì thế anh tất nhiên không muốn lặp lại lần thứ hai.
Hai người giống hai con nhím, họ đều muốn bao bọc bản thân trong vùng an toàn, sau đó lại chĩa gai nhọn về phía đối phương.
Hai người tiếp tục giằng co như vậy, ai cũng không chịu nhường ai.
Có điều bởi vì bác sĩ đã nói như vậy, cho nên những ngày gần đây Nhạc Cận Ninh hay ghé qua viện điều dưỡng, Trương Thanh Trà lại cảm thấy vui vẻ không thôi.
Nhạc Cận Ninh đến viện điều dưỡng với tân suất dày đặc hơn, chứng tỏ kế hoạch của cô đã thành công, có thể nói Nhạc Cận Ninh cũng cực kỳ quan tâm cô.
Giữa trưa hôm nay, Nhạc Cận Ninh lại canh thời gian dùng bữa mà đến thăm Trương Thanh Trà, anh rất muốn sức khỏe của cô mau chóng tốt lên.
“Cận Ninh, đây là món mà anh thích ăn nhất, em cố ý để dành phần anh đấy.”
Nhạc Cận Ninh thấy món gà kho nước dừa thì anh lập tức ngạc nhiên, món này không quá nặng mùi, hơn nữa lại có chút thanh đạm giản đơn.
Món này là do chính tay Trương Thanh Trà giới thiệu cho anh, vì vậy bình thường anh cũng ăn nhiều một chút, ít nhất là vào thời điểm anh dùng cơm với cô ta.
Chẳng qua mấy tháng nay khẩu vị của anh đã thay đổi, anh thích ăn món gì đó cay cay mặn mặn một chút.
Trước đây mỗi lần Nhạc Cận Ninh đi ăn lẩu, anh sẽ gọi một nồi hai ngăn, một bên cay và một bên không cay, thường là lẩu gà. Thế nhưng từ khi gặp được Niệm Ninh, cô lại nói ăn như vậy là không biết cách tận hưởng cuộc sống, vì vậy cô gọi một nồi lẩu Tứ Xuyên khiến anh tập làm quen với vị cay nồng của nó. Cuối cùng bởi vì lâu ngày đi ăn với cô mà anh đã không còn thấy cay nữa, độ cay cũng càng lúc càng tăng dần.
Thật sự anh cũng càng ngày càng thích khẩu vị đó, cho nên bây giờ nhìn món gà kho nước dừa, anh lại cảm thấy nó không còn ngon như trước.
Vì vậy anh nói: “Anh mới dùng cơm xong, không phải trước kia em thích món này sao? Mau ăn đi, không cần để dành cho anh làm gì.”
Trương Thanh Trà cũng không biết suy nghĩ của Nhạc Cận Ninh, thấy anh nói vậy thì cô ta cũng chỉ cười cười: “Anh thật sự không ăn sao? Hương vị của nó vấn như lúc trước đấy.”
Anh chỉ cười lắc đầu: “Không cần, anh không đói bụng.”
Trương Thanh Trà thấy anh không muốn ăn thì cô cũng lặng lẽ ăn một mình, thế nhưng tâm trạng của cô cũng không còn vui vẻ như lúc đầu nữa.
“Em làm sao vậy?” Nhạc Cận Ninh cũng phát hiện ra tâm trạng của cô hình như không tốt lắm nên anh vội vàng hỏi.
Trương Thanh Trà lắc đầu: “Cũng không có gì, em chỉ nghĩ đến chút chuyện mà thôi.”