Chương 457
Nhưng mà, anh đã nuốt lời.
Nhạc Cận Ninh thấy Tô Mạt nằm trên giường bệnh, sắc mặt trăng bệch, đây rõ ràng không phải lỗi của cô, cô ấy vần giống như ba năm trước, ôn hòa lương thiện, luôn mang tất cả sai lâm đổ hết cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, anh liền cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng đi tới chỗ của Tô Mạt, vươn tay vuốt v e hai má của cô, cười nói: “Yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng nghe mọi người nói lung tung, em chỉ cần biết trong tim của anh có em là đủ rồi.”
Tô Mạt nhìn Nhạc Cận Ninh sau đó gật đầu, như đang nghĩ tới điều gì đó, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi, nhưng mà…”
Nhạc Cận Ninh không nghĩ tới Tô Mạt đối với anh vẫn là cái dáng vẻ cẩn thận đó, anh nói: “Em muốn nói cái gì thì cứ việc nói hết ra, còn có chuyện gì không thể nói hết với anh sao?”
Tô Mạt nhẹ nhàng cười, tự trách nói: “Cận Ninh, em tin tưởng trong lòng anh có em, nhưng mà… Nhưng mà anh lại muốn kết hôn với cô Niệm, hơn nữa nếu như em không tỉnh lại ngay ngày hôn lễ diễn ra vậy thì hôn lễ ngày đó nhất định sẽ rất long trọng, là một hôn lễ đẹp nhất trên đời, cho nên có phải em không nên tỉnh lại hay không?”
Cô càng nói như vậy càng khiến Nhạc Cận Ninh đau lòng: “Không phải là lỗi của em, em có thể tỉnh lại khiến anh rất vui vẻ. Chuyện này cứ để cho anh giải quyết, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương gì đâu.”
Tô Mạt tuy rằng không có nghe Nhạc Cận Ninh nói sẽ đuổi Niệm Ninh đi nhường lại vị trí bà Nhạc cho cô.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nhạc Cận Ninh quan tâm mình, trong lòng cô rất thoải mái, chỉ cần trong lòng của Nhạc Cận Ninh có cô thì cái ả Niệm Ninh kia không phải là đối thủ của cô.
Hơn nữa, cô còn là ân nhân cứu mạng của Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh vừa mới nói, sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào, trừ phi anh muốn ly hôn với Niệm Ninh, nếu anh không chịu ly hôn với Niệm Ninh thì sẽ khiến cô tiếp tục chịu tổn thương.
Cho nên khi nghe tứ ý của Nhạc Cận Ninh, anh sẽ vì cô mà đá Niệm Ninh đi.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt cảm thấy rất vui vẻ, Niệm Ninh chính là thế thân của cô, huống chỉ cái ả thế thân kia lại nói những điều không nên nói, khiến cô lần thứ hai gặp phải nguy hiểm.
Mà khi nấy, cô lại mới vừa phát bệnh.
Dựa theo sự hiểu biết của Tô Mạt đối với Nhạc Cận Ninh, anh nhất định sẽ chọn cách ly hôn với Niệm Ninh.
Tưởng tượng đến mưu kế của mình sắp thành công, lại nghĩ đến tương lai, cô chỉ có thể là người duy nhất bước vào trái tim của Nhạc Cận Ninh, là người duy nhất sẽ sánh vai cùng với anh đi hết cuộc đời này, Tô Mạt cảm thấy có chút đắc ý.
“Cận Ninh, anh ở đây với em một lát có được không?” Tô Mạt nắm lấy tay của Nhạc Cận Ninh, lắng lặng năm trên giường.
Nhạc Cận Ninh gật đầu: ‘Em yên tâm, anh sẽ ở đây với em.”
Tô Mạt gật đầu, đang định thay đổi tư thế nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy một bó hoa mà Nhạc Cận Ninh vừa để trên cái tủ nhỏ bên giường, cô ngạc nhiên hỏi: ‘Cận Ninh, anh tặng hoa Bách hợp này cho em phải không?”
Nhạc Cận Ninh nhìn về hướng của Tô Mạt nói, liền thấy được đóa hoa mà anh mua cho Niệm Ninh.
Nhưng mà, nhớ tới lời của Tô Mạt nói, những chuyện mà Niệm Ninh đã làm…
Nhạc Cận Ninh gật đầu nói: ‘Đúng vậy, anh vừa từ sân bay trở về, nhìn thấy ven đường có tiệm hoa, liền mua một bó hoa, muốn mang về cho em.”
Tô Mạt nhìn thấy đóa hoa kia, tuy có chút không vui, nhưng trên mặt vần là vẻ rất hưng phấn: “Cảm ơn anh Cận Ninh, em rất thích, nhưng mà Cận Ninh à, anh quên rồi sao? Em thích nhất là hoa hồng chứ không phải là hoa bách hợp.