Chương 297
Công ty của va Niệm phát triển càng tốt, tiền ba Niệm kiếm được sẽ càng nhiều, mẹ Niệm có được vài món đồ gì đó thì cũng sẽ càng nhiều, vốn liếng để khoe khoang cũng sẽ càng lớn, hèn chi hôm nay hai người bọn họ cùng tới đây.
“Chuyện công việc này tôi cũng không hiểu lắm, vì vậy ba mẹ tìm nhầm người rồi, bây giờ có lẽ Nhạc Cận Ninh còn ở công ty, nếu là ba mẹ muốn tìm anh ấy hỗ trợ chuyện làm ăn, vậy hẳn là phải đi tập đoàn Nhạc thị, chứ không phải là nhà họ Nhạc.” Niệm Ninh đứng dậy, đã chuẩn bị rời đi.
Mục đích của nhà họ Niệm đến đây, cô đã biết, vì vậy cũng không cần gì phải ở chỗ này tiếp tục tốn hơi nhiều lời với bọn họ nữa.
“Niệm Ninh, rốt cuộc cô có còn là người của nhà họ Niệm hay không? Cũng chỉ mới nói chuyện này vài câu, và chuyện này đối với nhà họ Nhạc cũng không chỗ xấu nào, bây giờ đã trèo lên cành cây cao, cái giá cũng càng lúc càng lớn đúng không.” Mẹ Niệm nhìn thấy cô nhẹ nhàng hay cứng răn đều không được, trong một lúc có hơi nóng nảy.
Niệm Ninh nghe thấy mẹ Niệm nói, cũng không nổi giận ngược lại còn cười, quay người trở về ngồi lại trên ghế sa lon, chế giêu nói: “Như thế nào? Giả bộ không nổi nữa? Vừa rồi không phải là dùng gương mặt cười ha ha cùng tôi thương lượng sao?”
Mẹ Niệm ý thức được bản thân thất lễ, lúc này gương mặt ngượng ngùng.
Nhìn thấy cái tình cảnh hiện tại này, ba Niệm ngược lại là có chút đã hiểu, ông ta nói: ‘Niệm Ninh, ba biết rõ con vẫn luôn không thích cái nhà này, con nói đi, chuyện lần này, con muốn chúng ta làm gì, mới chịu giúp ta đàm phán.”
“Chuyện này tôi nói, không phải tôi không giúp, mà là chuyện công việc này tôi thật sự không hiểu, vì vậy ba kêu tôi cũng không giúp ích được gì, thà lúc này, nếu ba mẹ muốn lấy như thế nào thì đi tìm Nhạc Cận Ninh mà nói.” Niệm Ninh lãnh đạm nói.
Mẹ Niệm nhìn thấy Niệm Ninh không chịu hỗ trợ, không khỏi lập tức lộ ra vẻ mặt chua ngoa khắc nghiệt trước kia, chỉ cây dâu mà măng cây hòe nói với ba Niệm nói: “Tôi đã nói, người ta bây giờ là mợ chủ nhà họ Nhạc rồi, chuyện này con không có khả năng giúp ông, ông còn không biết xấu hổ mà kiếm người ta, còn muốn tôi cười làm lành, bây giờ tốt rồi, ông vui chưa, mặt mũi đã mất hết sạch rồi.”
“Đây là có khách tới chơi à, trong nhà nhộn nhịp tới thế.”
Niệm Ninh còn chưa kịp nói, cửa ra vào đã vang lên một giọng nam quen thuộc.
“Nhạc Cận Ninh?” Niệm Ninh nhìn thấy người tới, không thể không có hơi bất ngờ: “Sao anh trở về rồi?”
Không phải là anh có chuyện phải đến công ty sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi chứ?
Nhạc Cận Ninh bay thẳng đến chỗ Niệm Ninh, mỉm cười với cô.
Có anh ở bên cạnh, Niệm Ninh lập tức cảm thấy an tâm rất nhiều.
“Lúc nãy ở cửa ra vào, chợt nghe được ông Niệm và bà Niệm lớn tiếng ồn ào trong nhà tôi, một chút cũng không để ý trong nhà còn có một người phụ nữ có thai, không biết Niệm Ninh làm sai chỗ nào, lại khiến hai người không vui?”
Nhạc Cận Ninh đi tới ngồi ở bên cạnh Niệm Ninh, nhẹ nhàng kéo cô lại, ngang ngược hỏi.
Ba Niệm mẹ Niệm thật không ngờ Nhạc Cận Ninh sẽ trở về trong lúc này, trong thời gian ngắn cô chú nhìn cậu cậu nhìn cô chú, ngỡ ngàng đến nỗi không một ai lên tiếng nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn do ba Niệm mở miệng nói trước: “Lả như vậy Nhạc thiếu, công †y tôi có một hạng mục, chính là chuyện liên quan đến mảnh đất xây dựng ở ngoại thành kia…..”
Ba Niệm liền đem nội dung sự việc đại khái kể sơ qua một lần.