Niệm Ninh gật đầu nhẹ, cô thu dọn đồ đạc qua loa một chút, Tiền Thụy cũng vừa làm thủ tục xuất viện xong.
Chờ đến khi quay về khách sạn, hai người đều vô cùng mệt mỏi đổ rạp lên giường.
“Mệt mỏi quá.
” Niệm Ninh oán trách, trước kia cô chưa bao giờ bị mệt như vậy.
Nhạc Cận Ninh cũng năm trên giường, hai mắt hơi díu lại.
Niệm Ninh nhìn người đàn ông đang năm bên cạnh mình, bỗng nhiên di chuyển liên tục sát vào gần anh, sau đó †ìm một vị trí thật thoải mái ở trong ngực anh rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Quả nhiên ở trong ngực Nhạc Cận Ninh là có cảm giác an toàn nhất.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, đi ngủ trước đi, cẩn thận thức khuya ngày mai mắt lại có quâng thâm.
” Nhạc Cận Ninh đưa tay nhẹ nhàng sờ cái mũi nhỏ của cô.
Niệm Ninh duỗi hai tay ra khoác lên cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Chiêu này vẫn luôn rất hữu ích với Nhạc Cận Ninh, anh chuyển từ bị động sang chủ động, ôm Niệm Ninh thật chặt, trái tim hai người sát bên nhau, cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Sau một hồi lâu, Nhạc Cận Ninh lo lăng cho cơ thể của Niệm Ninh, nghĩ cô vừa mới trở về từ cõi chết cách đây không lâu, anh thở hổn hển, rời cánh môi đỏ thắm của cô ra: “Hôm nay coi như số em gặp may, thấy em mới từ bệnh viện ra, nên tha cho em.
”
Niệm Ninh biết, Nhạc Cận Ninh chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Anh biết cô tâm lí chưa được chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù luôn động chạm cô, nhưng anh chưa bao giờ thực sự làm gì cô cả.
Cho nên, Niệm Ninh rất yên tâm vùi vào ngực Nhạc Cận Ninh, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh ngủ say, anh mới nhắm mắt lại.
Hai người, một đêm yên giấc.
Ngày hôm sau…
Mặt trời từ phía đông mọc lên, ánh nắng chiếu vào khắp phòng, vàng rực rỡ, ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy lười biếng.
Bởi vì bị nắng chói vào mắt, Niệm Ninh bứt rứt xoay người, khoác tay lên người Nhạc Cận Ninh theo thói quen, nhưng không lâu sau, cô liền nhíu mày, đôi mắt vốn dĩ đang buồn ngủ dần dần trở nên tỉnh táo.
Sao lại nóng như thế?
Niệm Ninh đưa tay thăm dò cơ thể Nhạc Cận Ninh một lần nữa, vẫn bất thường như vậy.
Không phải anh bị sốt chứ?
“Nhạc Cận Ninh?” Nghĩ vậy, Niệm Ninh vội vàng ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng võ võ vào mặt Nhạc Cận Ninh: “Này, anh dậy đi.
”
Cô gọi mấy tiếng, Nhạc Cận Ninh mới chậm rãi mở to mắt, sau đó đưa tay đặt lên trên trán, nhìn dáng vẻ có chút khó chịu.
Niệm Ninh đưa tay lên trán anh kiểm tra: “Sao lại nóng như vậy? Có phải anh bị ốm rồi không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao đâu, ngủ một lúc sẽ tốt thôi.
” Đôi môi mỏng của Nhạc Cận Ninh trông hơi khô.
“Cái gì mà không sao? Anh đợi em đi gọi bác sĩ cho anh.
” Niệm Ninh _ thấy người Nhạc Cận Ninh nóng như thế, thì không tin những lời anh nói.
Danh Sách Chương: