Chương 310
“Nhạc Cận Ninh, có người gọi điện cho anh này, số đuôi là *” Cô gọi cái người đang chiên rán khoai tây ở trong phòng bếp.
“Em nghe hộ anh đi.” Nhạc Cận Ninh nghe thấy Niệm Ninh gọi nhưng mà vấn không đi ra.
Niệm Ninh nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói vậy thì cũng không nghĩ gì nhiều mà bèn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo, xin chào, ai vậy ạ?” Cô hỏi với giọng điệu rất lịch sự và thân thiện.
Người ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng Niệm Ninh dường như hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng phản ứng: “Niệm Ninh đấy à?”
Niệm Ninh nhíu chặt mày, giọng nói này rất quen, nhưng mà nhất thời cô lại không nhớ được là ai.
“Đúng vậy, tôi là Niệm Ninh, ai vậy ạ?” Cô không ngừng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này ở trong đầu, cứ cảm thấy đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đấy rồi.
Người ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Không ngờ mới không gặp một thời gian mà ngay cả giọng nói của ba cũng quên rồi à?”
“Đoàng…’ Đột nhiên Niệm Ninh cảm thấy trái tim cô vừa đập lỡ một nhịp, tiếng cười nhẹ lúc nấy không phải là của ông Nhạc bố Nhạc Cận Ninh à?
Cô võ mạnh trán mình một cái, lập tức nói: “Chuyện này…. Ông Nhạc, à….
Không phải, ba, ba gọi cho Nhạc Cận Ninh có việc gì không ạ?”
Đúng là một lần mang thai, ngốc nghếch ba năm, sao cô lại có thể quên cả giọng nói của ông Nhạc chứ.
“Không có gì không có gì, chỉ là lần trước thấy Cận Ninh nói con mang thai, nó nói muốn đưa con đi du lịch, nhân tiện chụp ảnh cưới luôn, nên ba mới để ý, thế nào? Mấy ngày nay con ở bên ngoài không khó chịu gì chứ hả?”
Trước khi đi, Nhạc Cận Ninh đi về nhà cũ một chuyến, nói chuyện Niệm Ninh mang thai cho ông Nhạc và cũng cầm cả kết quả siêu âm tới.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Ông Nhạc vẫn luôn mong mỏi được bế cháu trai, biến chuyện này ông rất vui vẻ nên anh tiện thể nói dự định của mình với ông Nhạc luôn.
Dù sao trong khoảng thời gian anh không ở đây cũng cần ông Nhạc tiếp quản công ty giúp anh.
Gần đây ông Nhạc vẫn luôn bận chuyện của công ty, không thể quan tâm tới con dâu và đứa bé trong bụng được, rốt cuộc hôm nay ông cũng có thời gian rảnh mới gọi điện cho Nhạc Cận Ninh.
“Không có ạ, mọi chuyện vẫn ổn, không có chuyện gì đâu ạ.” Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện trước đây cô vẫn luôn muốn gả cho ông Nhạc là Niệm Ninh lại cảm thấy khó chịu.
Ông Nhạc lại hỏi: ‘Không có chuyện gì thì tốt, Cận Ninh đâu?”
Niệm Ninh liếc nhìn Nhạc Cận Ninh đang rất tập trung làm khoai tây chiên ở trong bếp, cô nuốt nước miếng, nếu như nói thẳng ra với ông Nhạc là Nhạc Cận Ninh đang làm khoai tây chiên thì hình như không ổn cho lắm?
Nhưng mà cô lại không muốn nói.
dối với ông Nhạc, cuối cùng cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: “Dạ… Ba, Nhạc Cận Ninh đang nấu cơm trong bếp.”
Đối với cô mà nói, món ăn chính của cô hôm nay là khoai tây chiên, nên cũng coi như không phải cô đang nói dối.
“Thì ra là thế, nhắc tới mới nhớ lâu lắm rồi ba chưa được nếm tay nghề của thằng nhóc này, tí nữa con nói với nó, chờ lúc bọn con chơi chán đi về rồi, qua nhà ba, ba lại muốn xem thử nó đã lâu chưa nấu cơm, tài nấu nướng của nó có tiến bộ không.” Ông Nhạc nghe thấy cô nói thế mà cũng không có ý kiến gì.