Mục lục
Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 479

Nồng độ cồn khiến Nhạc Cận Ninh thư giãn đầu óc hơn, anh cũng không mệt mỏi như cũ nữa.

Nhạc Cận Ninh cười khổ: “Nếu cô ấy thật sự có thể cãi nhau với mình thì mình cũng đâu có ngồi ở đây uống rượu giải sầu với cậu, thế nhưng cô ấy lại không muốn cãi nhau với mình.”

Trân Thành Niệm thấy Nhạc Cận Ninh rốt cuộc cũng chịu mở miệng, anh lập tức bắt lấy cơ hội mà hỏi: “Không cãi nhau, thế đang giận dõi à?”

Nhạc Cận Ninh gật gật đầu, trông anh có vẻ hơi miễn cưỡng.

“Có một số việc cậu nên nói ra thì tốt hơn, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu trong lòng một chút. Nếu cậu không biết nên làm cái gì thì người anh em này sẽ giúp cậu nghĩ cách, được không?

Trước hết cậu phải nói cho mình biết chuyện gì xảy ra cái đã.” Trân Thành Niệm cầm ly rượu trên bàn lên, nói xong thì anh cũng nhấp một ngụm.

Nhạc Cận Ninh cảm thấy anh và Trần Thành Niệm là bạn thân lâu năm, cho nên anh cũng không thèm khách sáo nữa, anh chỉ dừng một chút rồi nói sạch những chuyện gần đây của anh và Niệm Ninh cho Trần Thành Niệm.

“Chuyện là vậy, mình cũng không biết làm gì bây giờ. Vốn dĩ mình muốn giải thích một chút với cô ấy, nhưng cuối cùng cô ấy lại trốn tránh không chịu gặp mình. Cho dù mình muốn nói thì bây giờ cô ấy cũng không cho mình cơ hội.

Trần Thành Niệm chỉ cần nghe sơ qua là đủ hiểu Nhạc Cận Ninh đang buồn bã vì chuyện gì. Hai người Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh chiến tranh lạnh với nhau, cho nên quan hệ của hai người đang theo chiều hướng tiêu cực.

Đối với Trương Thanh Trà thì đây là chuyện tốt, nếu cô ấy biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Trân Thành Niệm tranh thủ thời cơ mà nói thêm: “Mình với cậu chơi với nhau lâu như vậy rồi mà đến nay mình vấn không hiểu nổi, cô ấy không phải đang mang thai con của cậu sao? Nói cho cùng thì người cậu yêu chính là Trương Thanh Trà, vì sao cậu lại không bỏ được Niệm Ninh? Đừng có nói với mình là cậu thật sự thích người phụ nữ này nhé.”

Nhạc Cận Ninh cũng không biết bây giờ bản thân muốn cái gì.

Anh muốn bảo vệ Trương Thanh Trà, thế nhưng cách tốt nhất lại là rời khỏi Niệm Ninh.

Có điều khi anh tưởng tượng đến cảnh cô ấy rời đi, hai người đoạn tuyệt quan hệ với nhau thì anh cảm thấy buồn bực vô cùng.

Lúc này Nhạc Cận Ninh thật sự bối rối, anh lại uống một ngụm rượu rồi nói: “Thành Niệm, nếu bây giờ cậu là mình thì cậu sẽ làm gì?”

Làm như thế nào?

Trân Thành Niệm giả bộ suy nghĩ sâu xa rồi mới nói: “Nếu là mình, trước hết mình sẽ nghĩ thật kĩ để xem thử mình rốt cuộc muốn gì, trong lòng mình yêu ai. Mình biết rời bỏ một người là chuyện tàn nhãn vô cùng, nhưng mà nếu để hai người cùng ở lại thì cậu đang đối xử tàn nhãn với cả hai người đấy.”

Nhạc Cận Ninh hiểu được ý của Trần Thành Niệm, nhưng mà trong lòng anh không muốn điều đó xảy ra.

Đối với Trương Thanh Trà, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, thế nhưng môi lần anh nhớ đến việc cô ấy không màng nguy hiểm mà cứu mình cách đây ba năm, anh vấn cảm thấy trái tim rung động, lúc đó anh thật sự thích Trương Thanh Trà.

Anh xác định được anh thích Trương Thanh Trà, là cái người ba năm trước cứu anh khỏi tai nạn xe cộ.

Nhưng mà, đối với Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh đã không rõ cảm xúc của anh là yêu hay không yêu, tóm lại anh chỉ không muốn người này rời khỏi anh.

Anh đã nghĩ kĩ rồi, anh cũng xác định được anh không muốn Niệm Ninh rời đi.

Vì vậy Nhạc Cận Ninh mới lâm vào tình huống mâu thuần như hiện nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK