Chương 277
Không về viện điều dưỡng?
Cô cũng hỏi trong nhà rồi, chú Vương cũng nói bà nội chưa về nhà.
Nhưng thành phố Thiên Tân lớn như vậy, cô phải đi đâu tìm bà đây?
Niệm Ninh sứt đầu mẻ trán hỏi: “Bà nội bình thường ngoại trừ viện điều dưỡng còn thích đi chỗ nào không?”
Người chăm sóc lắc đầu, bất lực nói: “Bởi vì bệnh tình của bà chủ, bình thường đều ở viện điều dưỡng, ra ngoài cũng đi dạo một lát ở gân vườn hoa nhỏ, nhưng tôi cũng tìm vài vòng ở mấy vườn hoa kia rồi, đều không thấy đâu.”
Niệm Ninh nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên trước mắt cô sáng ngời nói: “Đến tiệm bánh, kiểm tra máy quay.”
Tiệm kia ở gần cửa hàng tổng hợp, nằm cùng chỗ đoạn đường sầm uất, gần tiệm không thể không có giám sát.
“Đúng vậy, máy giám sát. Sao tôi không nghĩ tới chỗ này.” Ánh mắt người chăm sóc sáng lên nói.
Tiếp đến, hai người cùng nhau lại đến tiệm bánh nhỏ kia.
Nói rõ tình huống với nhân viên tiệm, vừa mới đến phòng quản lý tiệm bánh, nhân viên tiệm hỏi: “Cô Niệm, cô muốn kiểm tra đoạn thời gian nào?”
Dựa theo lời người chăm sóc, khi bọn họ đến tiệm sấy khô gần chín giờ rưỡi.
Niệm Ninh lập tức nói: “Kiểm tra sau thời gian chín giờ rưỡi sáng hôm nay.”
“Vậy là 9:30 sáng ngày 4 ạ?” Nhân viên phục vụ xác nhận lần cuối với Niệm Ninh.
“Hôm nay ngày mấy?” Niệm Ninh như nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi.
Người chăm sóc cùng công nhân viên liếc mắt nhìn nhau, không hiểu ý cô, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hôm nay là ngày 4 tháng 6.”
Niệm Ninh quay đầu nhìn lịch điện tử trên tường, quả nhiên là ngày 4 tháng 6.
“Tôi biết bà nội ở đâu rồi” Niệm Ninh ngay cả camera giám sát cũng không xem, một đường chạy ra khỏi tiệm bánh.
Người chăm sóc không biết trong lòng Niệm Ninh nghĩ gì, chẳng qua bây giờ ngoại trừ đi theo sau cũng không biết nên làm gì.
Niệm Ninh lái xe, chạy thẳng tới một nghĩa địa ở ngoại thành.
Người chăm sóc kỳ quái hỏi: “Cô Niệm, chúng ta đến nghĩa địa làm gì?”
Niệm Ninh nhìn nơi này, khẽ thở dài một hơi: “Hôm nay là ngày 4 tháng 6, là ngày giỗ của ông, trước khi bà nội bị bệnh, hàng năm đều sẽ đến đây.”
Khoảng thời gian này chuyện đứa con trong bụng, thêm bao nhiêu chuyện vặt, cô xém chút quên mất chuyện này.
Niệm Ninh không chậm trễ, quen cửa quen nẻo tìm đến mộ của ông.
Quả nhiên cách chỗ bia mộ không xa, nhìn thấy bà nội nghiêm túc cẩn thận quét dọn sạch sẽ trước mộ của ông.
“Bà nội.” Cô khế gọi.
Bà nội nghe thấy có người gọi bà, bà từ từ quay đầu thì thấy Niệm Ninh xuất hiện ở đấy không biết tự lúc nào, bà nghi ngờ hỏi: “Niệm Ninh, sao con đến đây?”