Chương 455
Nhìn bó hoa trong tay, Nhạc Cận Ninh rất hài lòng thanh toán hóa đơn rồi nói với tài xế: “Trước tiên vẫn không quay về công ty vội, đưa tôi về nhà một chuyến đã.”
Nghe vậy, người tài xế lập tức quay người lái xe về hướng biệt thự theo lời căn dặn của Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh nhìn bó hoa bên cạnh, khẽ cười, thâm nghĩ chút nữa Niệm Ninh nhìn thấy hoa nhất định sẽ rất thích, lúc này…
Di động của anh đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem là điện thoại của viện điều dưỡng, nhíu mày lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Nhạc, cô Tô xảy ra chuyện rồi.”
“Đi tới viện điều dưỡng!” Nhạc Cận Ninh cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức nói với tài xế.
Không bao lâu, xe đã đến viện điều dưỡng, tay của Nhạc Cận Ninh vần cầm bó hoa mà anh muốn tặng cho Niệm Ninh.
Khi Nhạc Cận Ninh đến bệnh viện, bác sĩ vừa cầm máy trị liệu bước ra khỏi phòng bệnh của Tô Mạt.
Anh liền hỏi: “Bác sĩ, Tô Mạt thế nào rồi?”
Bác sĩ nghiêm mặt nói: “Anh Nhạc đừng lo lăng, cô Tô không có việc gì.
Chỉ là vừa rồi cô ấy quá xúc động, cho nên ảnh hưởng đến trái tim, cô ấy thật sự không thể nhận thêm bất kỳ một k1ch thích nào nữa. Lần này coi như may mắn, kịp thời cứu chữa. Nhưng tôi là bác sĩ, không phải là thần thánh, chúng tôi không có cách nào có thể đảm bảo rằng mỗi lần đều có thể giải cứu nguy kịch cho bệnh nhân.”
Nhạc Cận Ninh thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tô Mạt không sao cả.
Nhưng những lời nói sau đó của vị bác sĩ đã khiến tảng đá trong lòng anh vừa mới đặt xuống lại không khỏi nhấc lên một lần nữa.
Anh gật đầu nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Thấy thái độ của Nhạc Cận Ninh rất tốt, bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Nhạc Cận Ninh đi vào phòng bệnh, sắc mặt Tô Mạt còn rất tái nhợt, nằm ở trên giường truyền dịch.
“Em thấy thế nào rồi?” Anh hỏi nhỏ.
Tô Mạt nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, nhưng anh không còn vui như trước nữa, dường như có chút gì đó phiền muộn.
“Em không sao.” Cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ nhẹ giọng nói.
Khi Nhạc Cận Ninh nhìn thấy Tô Mạt như vậy, anh cảm thấy rất khó chịu.
Ba năm trước, cô liêu chết để cứu anh, anh nói rằng sẽ chăm sóc cho Tô Mạt và không bao giờ để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhưng mà, nhìn thấy Tô Mạt lúc này đang tái nhợt nằm trên giường bệnh, không thể tiếp nhận thêm bất kỳ k1ch thích nào, anh chỉ cảm thấy mình thật bất lực.
Tô Mạt đã cứu anh, nhưng anh không thể cứu lại được Tô Mạt.
Dù hiện tại Tô Mạt đã tỉnh dậy nhưng tính mạng của cô vân đang bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Nhạc Cận Ninh hơi trầm xuống.
“Cận Ninh, em biết hết rồi.” Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh không nói chuyện, Tô Mạt sợ kế hoạch của mình không thể tiến triển thêm, chỉ có thể chủ động mở miệng nói.
Nói xong mắt cô đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.