Chương 369
Niệm Tâm Như cảm thấy bức ảnh này có thể chứng minh Niệm Ninh và Trần Mãn vấn còn tình cảm chưa dứt.
Nhưng tại sao Nhạc Cận Ninh lại không để tâm? Gô ta thực sự không hiểu.
Nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của Niệm Tâm Như, Niệm Ninh phải thừa nhận rằng trong lòng cô rất vuil Cô cũng biết rằng Nhạc Cận Ninh sẽ không tin vào loại chuyện này, bởi vì vấn đề về Trần Mãn lúc bọn họ đi du lịch cũng đã thảo luận qua.
Vì vậy, nếu như Nhạc Cận Ninh còn tin giữa cô và Trần Mãn còn quan hệ gì thì cô cũng chỉ có thể nói tổng giám đốc Nhạc hết thuốc chữa rồi.
Quả nhiên Nhạc Cận Ninh không làm Niệm Ninh thất vọng, anh cười nhạt: “Tôi rất tin tưởng vào vợ mình.
Còn về việc cô có tin vào chồng tương lai của mình hay không, chuyện này vấn còn phải điều tra thêm.”
Lời nói của Nhạc Cận Ninh đúng là một câu hai nghĩa.
Nhưng Niệm Ninh không khỏi nghĩ đến việc về sau thường xuyên đến văn phòng của Nhạc Cận Ninh.
Dù sao những trường hợp như thế này, cô cũng không muốn gặp nhiều.
Niệm Tâm Như từ nhỏ đã kiêu ngạo như một cô công chúa, hiện tại cũng cần phải có người lấy đi cái uy phong này của cô ta. : Chỉ là cô cảm thấy ngoài ý muốn khi đứng ở ngoài xem Niệm Tâm Như bực bội lại sảng khoái như vậy.
“Cô Niệm, nếu cô không còn việc gì, xin cô hãy đi ra ngoài.” Nhạc Cận Ninh ra lệnh cho Niệm Tâm Như rời đi.
“Nhạc Cận Ninh, anh sớm muộn cũng sẽ hối hận!” Niệm Tâm Như tức giận rời đi.
Mọi việc đã đến nước này nếu cô ta còn tiếp tục bám mãi không dứt chỉ -_ khiến mình thêm nhục nhã.
Nhìn thấy Niệm Tâm Như đã rời khỏi, Nhạc Cận Ninh trở lại chuyện chính: “Nói chút đi, bức ảnh vừa rồi là thế nào?”
Cái gì thế nào?
Niệm Ninh khó hiểu nhìn Nhạc Cận Ninh, hỏi: “Anh thật sự tin bức ảnh đó sao, hay là anh tin rằng em cùng Trần Mãn vẫn còn quan hệ?”
“Không phải.” Câu trả lời của Nhạc Cận Ninh rất bình tĩnh.
“Không phải? Vậy anh hỏi bức ảnh kia là thế nào là có ý gì?” Niệm Ninh có chút khó hiểu, nếu Nhạc Cận Ninh tin tưởng cô, vì sao còn muốn cô giải.
thích? Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ cái gì?
Nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh đi tới đưa cô ngồi lên sô pha, dùng đôi mắt đen sáng ngời lắng lặng nhìn chằm chăm vào cô, rồi nói từng chữ một: “Anh chỉ muốn hỏi, Trần Mẫn tìm em làm gì?”
Anh tin răng nếu không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện liên quan đến -_ tính mạng, Niệm Ninh sẽ không chủ động gặp Trần Mẫn.
Vì vậy, chỉ có thể là Trân Mãn chủ động tự tìm tới cửa.
Nếu đã chủ động tìm tới nhất định là có chuyện phải nói với Niệm Ninh.
Điều anh muốn hỏi là Trân Mãn tìm Niệm Ninh rốt cuộc có việc gì.
Sau khi nghe Nhạc Cận Ninh giải thích, Niệm Ninh lúc này mới nhận ra.
“Thì ra là anh đang nói vê chuyện này, nhưng…” Niệm Ninh cẩn thận nghĩ lại một chút, nói: “Anh ta cũng không nói gì cả.”