Chương 478
Nhưng ..Nếu Nhạc Cận Ninh có thể đối xử với cô như Trần Thành Niệm thì bây giờ những chuyện này đâu cần phải xảy ra.
Có điều đáng tiếc thật, giá mọi chuyện cứ xảy ra như cô mong muốn thì thế gian này đã không còn từ “nếu” rồi!
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, lúc này Nhạc Cận Ninh vấn yên lặng ngồi trong văn phòng của tập đoàn nhà họ Nhạc. Từ văn phòng của anh nhìn ra cửa sổ thì có thể thấy được cảnh vật xung quanh, đèn đường được bật sáng, xe cộ qua lại trên đường vấn đông đúc như ban ngày, ai cũng có chuyện cần làm.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng nheo mắt lại rồi thở dài một hơi, trong lòng anh có rất nhiều chuyện khiến anh cảm thấy vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
“Reng reng reng..” Lúc này di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên, anh ngó qua thì thấy người gọi đến là Trần Thành Niệm, vì vậy anh bắt máy rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Thành Niệm ở đầu dây bên kia cười khẽ: “Như thế nào? Bây giờ không có việc gì thì không thể tìm cậu uống rượu sao? Trả lời một câu thôi, ở chỗ cũ, có tới hay là không?”
Nhạc Cận Ninh liếc nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần chín giờ rồi, lúc này cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thôi.
“Đến, tại sao lại không chứ? Chờ mình!” Anh nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Hai ngày nay, chuyện của Niệm Ninh và Trương Thanh Trà đã khiến anh vừa tức giận vừa mệt mỏi, cho nên anh muốn uống rượu để giải tỏa tâm trạng của mình. Dù cho cảm giác vui vẻ kia chỉ là tạm thời thì anh cảm thấy như vậy cũng đủ lắm rồi.
Nhạc Cận Ninh nhét di động vào trong túi, sau đó anh cầm lấy áo khoác ở trên ghế rồi xoay người rời khỏi phòng.
Anh trực tiếp lái xe đến quán bar mà mình và Trân Thành Niệm thường xuyên uống rượu cùng nhau. Lát sau anh nhanh chóng tìm đến chỗ của bạn mình. Hôm trước hai người mới cãi nhau về vấn đề của Trương Thanh Trà, hôm nay bọn họ cũng hiểu ý mà không nhắc về chuyện cũ nữa, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Lần này sao đáp ứng nhanh như vậy?” Trân Thành Niệm trêu chọc Nhạc Cận Ninh.
Cảm giác âm nhạc vang lên ầm ầm bên tai khiến Nhạc Cận Ninh thư giãn hơn nhiều, đã lâu anh không tiếp xúc với bầu không khí ồn ào náo nhiệt này rồi.
“Muốn đến thì đến thôi, vì sao phải hỏi nhiều như vậy chứ?” Nhạc Cận Ninh trả lời lại.
Trần Thành Niệm ngồi bên cạnh chỉ cười mà không nói gì, sau đó anh đẩy một ly rượu về phía Nhạc Cận Ninh rồi nói: “Uống một ly chứ hả?”
Nhạc Cận Ninh cầm lấy cái ly, anh cũng không nói thêm gì mà trực tiếp uống một hơi cạn sạch, anh nói: “Tiếp tục đi.”
Trần Thành Niệm cười khanh khách, chẳng qua anh vấn đổ đầy ly cho Nhạc Cận Ninh rồi hỏi: “Cậu có tâm sự hả?”
“Có một số việc nếu nói hết ra thì không còn ý nghĩa gì nữa.” Nhạc Cận Ninh tức giận mà cười rộ.
“Được được được, nếu cậu đã không chịu nói thì mình cũng đoán thử xem. Gần đây sức khỏe của Trương Thanh Trà hồi phục rất tốt, cô ấy cũng không phải là người thích gây phiền toái cho người khác, cho nên có phải là chuyện của cô Niệm hay không?”
Nhạc Cận Ninh tuy rằng không chịu thừa nhận những lời của Trần Thành Niệm, thế nhưng anh cũng không có phủ nhận nó.
Chẳng qua lúc này Trần Thành Niệm đã có được câu trả lời mà mình muốn, xem ra là anh đoán đúng rồi.
Anh cười một cách hứng thú: “Lúc trước mình có gặp cô Niệm vài lần, cảm giác cô ấy là một người khá hiểu chuyện, có điều nhìn cậu như vậy thì…Không phải là đang cãi nhau với cô ấy chứ?”