Chương 482
Trương Thanh Trà đã đạt được mục đích, vì vậy cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, lúc này cô gật gật đầu: “Em biết rồi, mỗi lần đến đây anh đều nhắc, em muốn thuộc luôn rồi đó. Vì sao em chỉ hôn mê có hai năm mà anh lại biến thành một ông già ưa lải nhải rồi vậy?”
Trương Thanh Trà cũng đùa giốn với Trần Thành Niệm, cô cảm thấy cực kỳ thoải mái khiến cho anh nhớ lại thời điểm hai năm trước.
Lúc đó Trương Thanh Trà như bây giờ, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, như con nít vậy.
Trần Thành Niệm nghĩ đến đây thì mềm lòng, anh nói: “Còn không phải do em càng ngày càng không chịu nghe lời bác sĩ sao? Anh đã hỏi bác sĩ rồi, gân đây em hay ngơ ngẩn mà không chịu nghỉ ngơi gì cả.”
Trương Thanh Trà nghe vậy thì bắt đầu cười đùa với anh, hai người nói chuyện cùng nhau vài câu thì Trân Thành Niệm nhận được cuộc gọi, anh có chút chuyện cần đi xử lý. Có điều trước khi anh đi cũng không quên dặn dò Trương Thanh Trà chú ý sức khỏe kèm theo một loạt câu nhắc nhở khác.
Cô ta thấy anh vừa rời khỏi thì lập tức thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu, trông cô có vẻ rất mệt mỏi.
Chẳng qua tin tức mà Trần Thành Niệm mang đến cho cô khiến cô rất vui.
Thế nhưng Nhạc Cận Ninh chỉ mới chiến tranh lạnh với Niệm Ninh, vậy thì còn chưa đủ, biết đâu được anh ấy lại mềm lòng với cô ta. Dù sao Nhạc Cận Ninh là một người cực kỳ có trách nhiệm, Trương Thanh Trà biết rõ điều này đấy.
Đứa bé trong bụng của người phụ nữ kia như một quả bom nổ chậm vậy, nếu bọn họ không nhanh chóng tách ra thì sau này cô khó mà phá vỡ mối quan hệ của bọn họ.
Cho nên lúc này là thời điểm tốt nhất để cô ra tay.
Bởi vì phần lớn Nhạc Cận Ninh đối xử tốt với Niệm Ninh là do chuyện này thuộc bổn phận của anh, không phải xuất phát từ tình yêu. Thế nhưng nếu đứa bé kia được sinh ra thì nó sẽ chiếm đoạt tình cảm của anh mất.
Hơn nữa giữa hai người bọn họ có thêm ràng buộc là đứa bé, vậy việc tác hai người ra là điều cực kỳ khó khăn.
Cho nên cô phải cố gắng hết sức để bọn họ chia tay càng sớm càng tốt. Cho dù là kẻ nào đi nữa cũng không thể cướp Nhạc Cận Ninh khỏi tay cô, những người dám có ý định với anh, cô sẽ không tha cho họ đâu!
Mặc dù Trương Thanh Trà nằm trên giường bệnh, nhưng cô cũng không buồn ngủ, đầu óc cô lúc này đang bận nghĩ xem tiếp theo cô nên làm gì đây.
Biệt thự nhà họ Nhạc.
Niệm Ninh mệt mỏi cả đêm nên cô ngủ một giấc tỉnh lại thì phát hiện đã là chín giờ sáng.
Cô theo bản năng xem thử Nhạc Cận Ninh như thế nào rồi, thế nhưng khi cô nhìn quanh một vòng thì chẳng còn thấy ai.
Người đâu rồi?
Chẳng lẽ anh ấy không nói tiếng nào mà đã đi rồi sao?
Niệm Ninh nghĩ đến đây thì tâm trạng của cô bỗng chốc xấu đi, trước đó hai người họ chiến tranh lạnh với nhau chỉ vì cô bộc lộ tính cách giận dỗi vốn có của con gái mà thôi, cô giận dỗi nên mới không thèm để ý đến anh.
Nhưng mà xem ra Nhạc Cận Ninh thật sự tức giận rồi.
Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy hối hận, có phải cô hơi trẻ con rồi không? Dù sao sau này hai người vân phải ở cùng nhau, hơn nữa anh vần là ba của đứa bé.