Chương 264
Nhạc Cận Ninh tiếp tục hỏi: “Vậy sau này, nhất định sẽ không bao giờ rời xa anh trong tương lai, đúng không?”
Niệm Ninh tiếp tục gật đầu, miễn là anh không đuổi cô đi, cô sẽ không – bao giờ rời đi.
“Vậy em có đồng ý kết hôn với anh không?” Nhạc Cận Ninh hỏi.
Niệm Ninh gật đầu theo quán tính, nhưng sau khi gật đầu xong, cô nhận ra có gì đó không ổn.
Đợi khi cô kịp phản ứng, cô ngay lập tức nói, ‘Không…’ Trước khi có thể nói những lời nói sau đó, Nhạc Cận Ninh đã bước tới, nhẹ nhàng ôm Niệm Ninh trong vòng tay, bá đạo nói: “Nếu em hối hận, cũng không có cơ hội rồi.”
Hơn nữa, anh thực sự sẽ không cho Niệm Ninh một sự lựa chọn nào cả, cho dù cô gật đầu hay lắc đầu, cô cũng nhất định phải cưới anh.
Niệm Ninh đột nhiên hiểu rằng cô đã bị Nhạc Cận Ninh gài bấy, cô bĩu môi rồi không vui nói: ‘Lúc vừa không tính, là anh cố ý mài!”
Ngay cả khi bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, lời câu hôn cũng giống như kết hôn, chỉ có một kỷ niệm duy nhất khó quên trong đời, làm thế nào có thể vội vàng như vậy được chứ? : Tất nhiên là không được! !!
Nhạc Cận Ninh nói: “Anh đã cố tình làm gì vậy? Anh vừa nói rồi, câu trả lời của em là có, em sẽ gật đầu, nếu không, hãy lắc đầu, em chỉ gật đầu, vấn đề đã rõ ràng rồi, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi.”
Niệm Ninh bày tỏ sự không hài lòng: “Đó là do quán tính, em…”
“Được rồi, anh biết rồi, nhưng cho dù thế nào, em cũng không thể trốn thoát, cuộc đời này, em đã được định sẵn là người của anh.” Trước khi Niệm Ninh nói xong, Nhạc Cận Ninh đã trực tiếp đưa ra lời thề độc đoán.
Nhạc Cận Ninh đã đúng, cô thực sự không thể trốn thoát, cô rơi vào cái bẩy tình nhẹ nhàng của Nhạc Cận Ninh, có lẽ cả đời này, cô không thể trốn thoát.
Niệm Ninh nhận thức được thực tế, vốn dĩ trong lòng có chút kháng cự, có chút khó chịu với trò chơi của anh, nhưng nhanh chóng đều biến mất.
Giờ đây, cô chỉ muốn lặng lẽ dựa vào cơ thể anh, tận hưởng sự bình yên của khoảnh khắc này.
Đột nhiên Niệm Ninh ngửi thấy một mùi hoa mờ nhạt trong không khí, sau đó nhìn thấy rất nhiêu cánh hoa hồng rơi xuống từ trên xuống, bất cứ nơi nào cô bước đến, đều đón trọn những cánh hồng thơm ngào ngạt.
Nhìn vào những cánh hoa này, Niệm Ninh đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, đôi lông mày của cô khẽ giãn ra đột nhiên nhăn lại: ‘Đợi đã, nhẫn cầu hôn của anh đâu?”
šIhUtD ” Nhạc Cận Ninh nhất thời không nhịn nổi, đột nhiên cười lớn, thấy bộ dạng người phụ nữ nhỏ bé đang đòi hỏi chiếc nhãn, anh cảm thấy dễ thương không thể giải thích được, anh hỏi một cách thích thú: “Em nhìn anh giống người thiếu một chiếc nhãn kim cương sao?”
Niệm Ninh bất mãn nói: “Có hay không là một việc, có tặng hay không lại là một vấn đề khác, nếu anh không có nhãn, đừng hy vọng em cưới anh.”
Nhạc Cận Ninh nhếch khóe miệng mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô: “Thật là một cô gái ngốc nghếch, em nhìn bên này này.”
Trong khi nói, anh chỉ ngón tay vào một góc ở trong phòng.
Niệm Ninh trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cô nhìn theo hướng ngón tay anh, hình như không có gì cả.