Chú Hoàng lăng nghe những lời của Niệm Ninh rồi ngạc nhiên nhìn cô.
Ông ta coi đó là điều hiển nhiên và nói: “Thưa cô, cô và cậu chủ sống trong một căn phòng.
Đó này là hợp lý.
Tại sao tôi phải cản ngăn chuyện này?”
Niệm Ninh: “…222”
Cô sững sờ mở to mắt và nhìn chú Hoàng cách ngơ ngác Cô ấy và Nhạc Cận Ninh đã kết hôn, là vợ chồng?
Sao có thể như thế được?
Nếu người mà cô ấy kết hôn thực sự là Nhạc Cận Ninh, thì tại sao Nhạc Cận Ninh lại không nói gì khi anh ấy đến Niệm Gia để đón cô…
“Có phải vì sáng nay tôi đã khiến anh ấy tức giận nên hai người đã hợp tác để phạt tôi?”
Niệm Ninh ngập ngừng hỏi.
Vào buổi sáng, cô đá Nhạc Cận Ninh ra khỏi giường.
Một người đàn ông như anh ta, người hống hách, đáng bị như vậy gấp ngàn lần.
Vì vậy, anh ta bắt tay với chú Hoàng để trêu cô?
Sau khi nghe Niệm Ninh, chú Hoàng đột nhiên mỉm cười, lắc đầu và nói với một tiếng cười khúc khích: “Thưa cô, những gì tôi nói là sự thật, người mà cô kết hôn thực sự là…”
“Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Khi chú Hoàng chuẩn bị giải thích, Nhạc Cận Ninh từ phòng đi ra và hỏi với giọng uy nghiêm.
: Niệm Ninh nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Nhạc Cận Ninh và nghĩ về cú đá vào buổi sang nay.
Đôi mắt cô lúng liếng và nói: “Cái đó … tôi hơi đói.
Tôi sẽ xuống ăn sáng trước…”
Sau khi bỏ lại câu nói, cô vội vã chạy xuống lầu, nhưng cô cảm giác có một cái gì đó không an toàn cho lắm đang dõi theo cô.
Nhạc Cận Ninh nhìn theo bóng lưng cô khế nheo mày Người phụ nữ chết tiệt, tôi sớm sẽ cho cô biết tay Khi ăn, khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh vẫn ảm đạm như nhà có tang Niệm Ninh thấy vô cùng tội lỗi, chỉ muốn rời khỏi cái hoàn cảnh éo le này một cách nhanh chóng và cô vô thức đẩy nhanh tốc độ ăn.
Kết quả là bất cẩn bị nghẹn Cô vội vàng lấy sữa từ bên cạnh và uống nó một cách dữ dội, sau đó nuốt thứ bị mắc kẹt trong cổ họng xuống, vỗ nhẹ vào cơ thể và thở ra như một tên hấp hối Nhạc Cận Ninh nhìn thấy sự ngu ngốc của Niệm Ninh và không thể không chế nhạo: “Ăn chậm thôi, cô làm như Nhạc Gia chúng tôi để cô chết đói không bằng.”
Chết tiệt, người đàn ông này thực sự độc ác và nhẫn tâm Nghĩ đến ngày hôm qua, Nhạc Cận Ninh đã bảo vệ mình, nên Niệm Ninh không nói gì.
Thay vào đó, cô nói thẳng: “Tôi ăn xong rồi, tôi phải ra ngoài có chút chuyện.”
Thấy Niệm Ninh đang chuẩn bị đứng lên, Nhạc Cận Ninh ngay lập tức hỏi: “Cô định đi đâu vậy?”
Niệm Ninh liếc nhìn anh, không giấu diếm: “Trường học.
Ngày mai sẽ bắt đầu học kì mới.
Tôi phải quay lại dọn dẹp.”
“Cô là một cô gái ngu ngốc thì trường học nào tiếp nhận nổi cô?”
Nhạc Cận Ninh mỉa mai nói.
Niệm Ninh đột nhiên nhướn mày, lườm Nhạc Cận Ninh, nghiến răng nói: “Tôi là sinh viên của một trường đại học, tôi có thể nhận được học bổng toàn phần đấy, anh thực sự nói tôi ngu ngốc sao?””Tôi là một cô gái thông minh.
Nếu tôi ngu ngốc, vậy trên thế giới này tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.”
Niệm Ninh càng nói càng tức giận.
Từ tiểu học đến đại học, cô ấy nhận được học bổng hàng năm.
Thực sự không biết cô ấy thông minh đến mức nào.
Nhưng Nhạc Cận Ninh vẫn luôn nghĩ cô ấy là đồ ngu ngốc.
Danh Sách Chương: