Mà sau khi Kiều Trác Phàm nghe nói như vậy, cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Trong đầu anh, bóng dáng của Diệp Tử Hi chợt lóe. Đối với người này, anh vẫn có chút ấn tượng. Chẳng qua cái người Diệp Tử Hi tồn tại trong suy nghĩ của anh lại càng là một tên công tử nhà giàu luôn cho rằng bản thân tốt đẹp.
Thực ra, người này cũng có một đống tật xấu. Giống như Tiếu Bảo Bối nhà bọn họ vậy.
Nhưng chỉ cần trong lòng anh có cô, không được sao?
Trước mắt trong lòng Nhạc Dương có, chính là cái người Diệp Tử Hi.
Bọn họ những người đứng xem có nói nhiều thêm, Nhạc Dương đoán chừng cũng sẽ không nghe vào.
Cho nên Kiều Trác Phàm thật lòng cảm thấy, lúc này Tiếu Bảo Bối lo lắng cho Nhạc Dương có chút thừa rồi.
"Bảo Bảo, nếu không chúng ta làm chút chuyện khiến em không nghĩ nhiều việc nữa đi?" Ôm Tiếu Bảo Bối, sau khi hôn lên gò má trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Kiều Trác Phàm nói.
Tiếu Bảo Bối vừa thấy ánh mắt mang theo tính xâm lược của Kiều Trác Phàm liền lập tức lắc đầu: "Không cần!"
Anh cho rằng, Tiếu Bảo Bối cô vẫn là cái người ngây thơ khờ dại trước kia, cho rằng Kiều Trác Phàm sẽ cùng cô đắp chăn bông đơn thuần chỉ nói chuyện phiếm ư?
Từ khi người này đạt được thành công, dường như mỗi đêm đều đòi hỏi áp bức cô. Có đôi khi, vài lần một đêm...
Việc này dẫn đến gần đây giấc ngủ của Tiếu Bảo Bối thường xuyên không đủ, vậy nên mỗi ngày khi đi làm đều sẽ là dáng vẻ muốn ngủ.
Khi nói ra lời này, Tiếu Bảo Bối liền đẩy Kiều Trác Phàm, lập tức muốn xoay người rời đi.
Nhưng cánh tay vòng qua eo cô của Kiều Trác Phàm, từ đầu đến cuối đều không buông lỏng.
Với cánh tay dài của anh, Tiếu Bảo Bối lập tức rơi lại vào lòng anh.
Mà sau khi Kiều đại thiếu cười hai tiếng liền lập tức đè Tiếu Bảo Bối ngay trên ghế sofa rồi...
Về phần tài liệu trên tay anh kia, Kiều Trác Phàm đã sớm không biết vứt vào chỗ nào rồi.
Tóm lại, lúc này Tiếu Bảo Bối xem như bị Kiều đại thiếu chiếm được thành công.
Còn về việc lúc trước khi Kiều Trác Phàm cầm tài liệu định rời đi kia, cô cũng bị Kiều Trác Phàm lăn qua lăn lại mà tất cả đều vứt ra sau đầu. Mà tài liệu đó, cũng bị Tiếu Bảo Bối tự động quy thành thứ không quan trọng gì đó. "ăn cắp là không tốt. chúng ta không nên ăn cắp."
Nếu không thì vì sao Kiều Trác Phàm có thể lập tức coi như không có nó, cùng cô ngốc ở nhà làm mấy thứ này?
Nhưng về sau, Tiếu Bảo Bối mới từ trong miệng A Vĩ biết được, đó là một phần dự án hợp tác giá trị trên mấy trăm triệu.
Nhưng Kiều Trác Phàm vì muốn cô dừng suy nghĩ mấy cái chuyện loạn thất bát tao này mà trực tiếp coi như không có...
Nhưng cũng qua chuyện này, Tiếu Bảo Bối bắt đầu ý thức được bản thân trong cảm nhận của Kiều Trác Phàm dường như thật sự có chút khác biệt...
- - đường phân cách - -
"Tiểu Công Chúa nhà chúng ta hôm nay trông càng ngày càng đẹp ra!"
"Phụ hoàng nhà chúng ta trông hôm nay so với hôm qua còn phong hoa tuyệt đại hơn..."
Sáng sớm hôm nay, trong một phòng bệnh VIP nào đó đã truyền đến đoạn đối thoại không biết xấu hổ này.
Tô Tiểu Nữu đối với việc này dường như đã luyện thành thói quen.
Nghe đối thoại như vậy, bà chỉ theo thói quen trợn trừng mắt.
Lăng Nhị Gia có căn bệnh tự kỷ cần cấp bách chữa trị. Mà tiểu Công Chúa ông tự tay nuôi lớn dường như cũng bị di truyền rồi.
Từ nhỏ đến lớn, hai người cha và con gái này vừa gặp nhau liền sẽ xuất hiện đối thoại khiến người ta buồn nôn này.
Mà đối với Tô Tiểu Nữu đã luyện thành thói quen với cái này, đến giờ vẫn có chút buồn nôn với nó.
Nhưng vĩnh viễn không chống lại được suy nghĩ muốn tự giải trí của hai người này.
Sau một hồi đối thoại này, hai người cha và con gái liền nhìn nhau cười ha ha. Giống như vì bọn họ đã đạt được ánh mắt thống nhất mà vui vẻ.
"Phụ hoàng, Tô Tiểu Nữu nhà ngài trừng mắt nhìn con đấy!" Sau khi nhận thấy Tô Tiểu Nữu xem thường, tiểu Công Chúa liền nhanh chóng cáo trạng. không ghi credit là không tốt. chúng ta không nên quên ghi credit.
"Tiểu Công Chúa, không cần để ý. Đây hẳn là ghen tỵ với sắc đẹp của cha con chúng ta!" Lăng Nhị Gia xoa xoa mái tóc dài tiểu Công Chúa nhà bọn họ, nhộn nhạo nói với Tô Tiểu Nữu.
"Phụ hoàng, sao lúc trước ngài có thể cưới người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi như vậy? Theo lý thuyết, người đàn ông có được mỹ mạo (vẻ ngoài đẹp) như phụ hoàng thì muốn cưới một mỹ nhân cực kỳ đơn giản!"
Một màn này, hai cha con bọn họ đối địch với Tô Tiểu Nữu rồi.
"Đúng vậy, cha lúc trước chính là tuổi trẻ lông bông, không cẩn thận đã bị Tô Tiểu Nữu bắt nhốt rồi!" Lăng Nhị Gia than nhẹn, giống như có bao nhiêu hận thù với người đối diện.
Nhưng nếu ta nhìn kỹ ánh mắt ông khi nhìn Tô Tiểu Nữu mà nói, tuyệt đối sẽ không nghĩ vậy.
Trong mắt ông, có lưu luyến và dây dưa, càng thêm tình cảm dịu dàng mà người khác đều cảm thấy không thể xuất hiện trong đôi mắt đào hoa kia nữa...
Mà tiểu Công Chúa đương nhiên cũng nhìn ra được tình cảm sâu đậm mà phụ hoàng đối với mẫu phi nhà mình, nếu không cô cũng rõ ràng, người đàn ông như phụ hoàng có lẽ cả đời đều khó có thể kết hôn đi?
Hơn nữa, đến bây giờ mọi người xung quanh đều nói với tiểu Công Chúa, đám cưới của phụ hoàng và mẫu phi cô trước kia thực sự chính là một giai thoại (câu chuyện hay) trong thành phố A!
Chỉ là, câu chuyện đó rốt cuộc là như thế nào, đến bây giờ đều không ai dám nói rõ ràng với tiểu Công Chúa.
Nhìn phụ hoàng lại phóng điện với mẫu phi, tiểu Công Chúa cảm thấy cả người mình đều nổi hết da gà lên rồi.
"Phụ hoàng, ngài cũng thật không may mắn!" Sau khi tiểu Công Chúa thở dài liền nói như vậy.
Ngay sau đó trong phòng bệnh liền liên tiếp truyền đến tiếng thán phục của hai người này.
Đủ rồi. Mấy người một người hai người đều không thích tôi phải không? Nếu không muốn cưới tôi, tôi đây đi là được!"
Chịu không nổi hai cha con nhà này tự biên tự đạo diễn trò, Tô Tiểu Nữu quyết đoán đứng dậy.
Tuy hiện giờ đều xem như vợ chồng già rồi nhưng khi Lăng Nhị Gia nghe được câu nói cuối cùng của Tô Tiểu Nữu kia, trong lòng vẫn nhịn không được lộp bộp một tiếng.
Cho dù từ khi kết hôn đến giờ, bên người Tô Tiểu Nữu vẫn không thiếu người theo đuổi.
Trước ông, Tô Tiểu Nữu có một thanh mãi trúc mã Lạc Tử Dương vì bà mà cả đời không cưới. Sau ông còn có một cái "Bạch Triển Đường" vì Tô Tiểu Nữu mà vượt biển cả đại dương, đến định cư tại thành phố này.
Tuy hiện giờ hai người này đều không hay ló đầu, nhưng Lăng Nhị Gia dám khẳng định rằng một khi Tô Tiểu Nữu nói bản thân bơ vơ không nơi nương tựa, hai người này tuyệt đối sẽ dây dưa không ngớt chạy tới quấy rầy bên cạnh Tô Tiểu Nữu.
Chỉ vừa nghĩ đến điều này, sau lưng Lăng Nhị Gia đã lạnh đi.
"Phụ hoàng, ngài không thể có chút chí khí sao?" Tiểu Công Chúa nhận thấy ý chí của phụ hoàng mình bắt đầu không kiên định liền khẩn trương khuyên.
Nhưng lúc này Lăng Nhị Gia chẳng quan tâm để ý được cô, vội vàng đuổi theo Tô Tiểu Nữu. Ở cửa, sau khi ông ngăn Tô Tiểu Nữu lại một hồi nói ngọt khuyên bảo: "Vợ à, anh sai rồi!"
"Anh sai? Không.... Anh có cái gì sai chứ? Anh chính là Lăng Nhị Gia, có tiền có quyền, hiện giờ nếu như tuyên bố ly hôn mà nói, người trẻ tuổi muốn gả cho anh hẳn sẽ phải xếp hàng tuyển chọn đi! Dáng vẻ không giống như em, hoa tàn ít bướm, nếu lúc này ly hôn mà nói, em cũng không biết sau này tìm phiếu cơm dài hạn ở đâu!"
Tuy Tô Tiểu Nữu được Lăng Nhị Gia ôm nhưng vẻ mặt vẫn không cùng u ám.
"Đúng vậy, tuy hiện giờ em hoa tàn ít bướm, anh so với em có chút đáng tiếc..."
Lăng Nhị Gia vẫn một hồi vui vẻ sờ sờ cằm, cảm thấy vô cùng tốt về bản thân.
Chỉ là hậu quả cho cái này chính là ông bị Tô Tiểu Nữu dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên.
Cái này liền dẫn đến Lăng Nhị Gia ôm chân mình rên rỉ cả buổi mà không thể thẳng người lên.
"Nếu chê em hoa tàn ít bướm thì đi tìm người trẻ đi!"
Tô Tiểu Nữu lại cho Lăng Nhị Gia thêm một cước.