Mà con mèo nhỏ cũng nhanh chóng nhận ra nguy hiểm đang tới gần, vào lúc sắp bị ép thành một cục thịt, nó vội vàng từ khe hở chạy thoát ra ngoài.
Nhìn con mèo nhỏ chạy trốn, Tiếu Bảo Bối muốn tránh khỏi Kiều Trác Phàm, đuổi theo con mèo nhỏ.
Nhưng mà tay của Kiều Trác Phàm không chịu buông ra một chút nào, ánh mắt lại như muốn ám chỉ Tiếu Bảo Bối hãy nghiêm túc và chuyên tâm một chút. Dienx dandf Kê quyu dong.
Cho tới khi kết thúc nụ hôn này, Tiếu Bảo Bối cảm giác không khí trong phổi của mình đã bị Kiều Trác Phàm hút sạch.
Mà môi của cô thì sưng tấy lên.
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa! Không cho em nuôi con mèo nhỏ kia, lại còn bắt nạt em...”
Tiếu Bảo Bối che lấy đôi môi bị Kiều Trác Phàm làm cho không khác gì miếng lạp xưởng, đau lòng oán thán nói.
Mà lời này của cô lại bị Kiều Trác Phàm trả lời lại như vậy: “Ai nói với em là anh không cho em nuôi?”
Cô đã nói là không cho cô nuôi con mèo nhỏ kia, thì hãy ném cả cô và con mèo nhỏ ra ngoài đi! Lời này đã nói ra, Kiều Trác Phàm anh còn có lựa chọn nào nữa sao?
Lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân, anh mới được ở cùng một chỗ với cô như ý nguyện. Chẳng lẽ lại vì con mèo nhỏ này mà khiến cho phần tình cảm khó khăn mới có được kia mất đi?
Kiều Trác Phàm không muốn nên chỉ có thể thỏa hiệp!
“Kiều Trác Phàm, anh nói là anh đồng ý để cho em nuôi con mèo nhỏ kia?” Nghe thấy câu nói kia của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối có chút vui mừng nhảy tới trước mặt của Kiều Trác Phàm.
Hành động này so với vẻ khó chịu lúc vừa rồi, khi mà Kiều Trác Phàm muốn kéo cô lại hôn, dường như là hai người khác nhau.
Kiều Trác Phàm nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, bày tỏ sự thỏa hiệp của mình.
Mà hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối đột nhiên nhảy lên trên người của anh, hôn một cái thật mạnh lên trên mặt của anh: “Kiều Trác Phàm, anh thật tốt!”
Đối với vẻ mặt đột nhiên hớn hở này của cô, rồi với việc cô chủ động hôn một cái thật kêu kia, Kiều Trác Phàm tương đối phối hợp.
Chỉ cần có thể khiến cho cô duy trì nụ cười như vậy, Kiều Trác Phàm cảm thấy cho dù bảo anh làm cái gì cũng đáng giá. Dienx dandf Kê quyu dong.
Nhưng mà lúc này anh không nhịn được muốn trêu chọc Tiếu Bảo Bối: “Sao anh lại nhớ mới vừa rồi có người nói anh có bộ dạng lòng lang dạ sói nhỉ?”
“Ai vậy? Người kia nhất định là không có mắt rồi!” Tiếu Bảo Bối nói với vẻ mặt nịnh nọt. Nhưng dường như cô đã quên mất, người không có mắt kia chính là cô!
“Được rồi, xong rồi thì mau xuống đi, nặng chết mất!” Sau khi hôn lên đôi môi của Tiếu Bảo Bối một cái, Kiều Trác Phàm lại nói.
“Hừ, em nặng khi nào chứ!” Cho dù là phụ nữ ở tuổi nào đi nữa, cân nặng vẫn luôn là nhược điểm trí mạng của bọn họ!
Tiếu Bảo Bối cũng không ngoại lệ.
Sau khi bị Kiều Trác Phàm nói như vậy, trong lòng có chút không tình nguyện buông lỏng tay ra.
Nhưng vừa nhìn thấy con mèo nhỏ đang cuộn thành một cục ở cách đó không xa, nó đang nằm sấp xuống bàn trà liếm móng vuốt của mình, cô lập tức đi qua.
Đây chính là Tiếu Bảo Bối!
Tiếu Bảo Bối rất dễ dàng quên sạch những chuyện không vui trước đó.
Mà điều này cũng chính là nguyên nhân mà Kiều Trác Phàm yêu thương cô.
Nhìn cô và con mèo nhỏ chơi đùa vô cùng vui vẻ ở trên bàn trà, Kiều Trác Phàm không thể không nhắc nhở cô: “Đừng để cho nó tiểu tiện ở đây!”
“Biết rồi, biết rồi...” Tiếu Bảo Bối trả lời qua loa.
Nhưng sau khi vừa nói xong câu này, thì con mèo liền tiểu tiện ra luôn...
- - Đường phân cách - - Dienx dandf Kê quyu dong.
“Chào cô, tôi là vợ của Quý Xuyên. Xin hỏi hiện giờ anh ấy đang ở phòng bệnh nào ạ?”
Cũng vào thời gian đó, Tiếu Huyên mặc bộ quần áo màu xanh nước biển vội vàng chạy tới bệnh viện thành phố.
Thực sự thì Tiếu Huyên cũng không biết là Quý Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta chỉ biết là, vừa rồi cô ta mới gọi điện thoại cho Quý Xuyên, hỏi anh ta về bản hợp đồng nào đó của Tiếu Thị, nhân tiện cũng hỏi anh ta một chút là khi nào thì đến tiệm áo cưới thử lễ phục, thì vừa đúng lúc nghe thấy y tá thông báo tới lượt anh ta đi kiểm tra rồi.
Câu nói kia khiến cho Tiếu Huyên phát hiện ra Quý Xuyên đang ở bệnh viện.
Cô ta hỏi Quý Xuyên bị làm sao vậy, nhưng mà Quý Xuyên lại không chịu nói gì cả.
Quý Xuyên vô tình đối với cô ta, điều này Tiếu Huyên đã nhận thức được.
Nhưng mà sau khi cô ta biết anh ta bị thương thì vẫn đứng ngồi không yên.
Cuối cùng cô ta vẫn chạy tới bệnh viện.
“Ông Quý vừa mới làm kiểm tra xong, đang truyền nước ở trong phòng bệnh! Mời đi theo tôi...” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Nói xong, cô y tá di trước dẫn đường.
Còn Tiếu Huyên cũng đi theo sát phía sau.
“Đúng rồi, tại sao Quý Xuyên lại nằm viện vậy?”
Trước khi đi tới phòng bệnh của Quý Xuyên, Tiếu Huyên lặng lẽ hỏi thăm tình hình qua cô y tá. Những chuyện này, cô ta dám khẳng định cho dù cô ta có hỏi Quý Xuyên đi nữa, thì anh ta cũng nhất định sẽ không nói cho cô ta biết.
“Hình như là ngài Quý vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, chẳng lẽ ngài ấy không nói cho cô biết sao?” Cô y tá cũng có chút kinh ngạc. Người đã vào đây rồi, mà vợ của anh ta còn không biết nguyên nhân anh ta nằm viện hay sao?
“À?” Bị hỏi ngược lại như vậy, Tiếu Huyên cảm thấy có chút mất mặt.
Đúng vậy, làm gì có người chồng nào đối xử với vợ mình vô tình như vậy chứ? Cho dù nằm viện, ngay cả một câu cũng không chịu lên tiếng?
“Vừa rồi tôi nhận điện thoại đã quá lo lắng, nên cũng không nghe rõ! Đúng rồi, kết quả kiểm tra của anh ấy thế nào rồi?”
Tiếu Huyên vội vàng nói xạo.
“Xương sườn bên trái của ông Quý bị gãy hai cái! Ở khuỷu tay có mấy chỗ bị bầm tím. Tình huống cũng không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian là được!” Cô y tá nói.
“Được, cám ơn!” Xương sườn gãy hai cái?
Quý Xuyên rốt cục đã bị làm sao? Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Bình thường anh ta lái xe rất cẩn thận, trên cơ bản sẽ không xuất hiện sai lầm.
Điều này khiến cho Tiếu Huyên có chút nghi ngờ nguyên nhân của trận tai nạn kia của Quý Xuyên.
“Phòng bệnh này!” Lúc này, cô y tá đã đưa Tiếu Huyên tới trước cửa phòng bệnh.
Mà Tiếu Huyên thì vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó đẩy cửa bước vào.
Sau khi bước vào, Tiếu Huyên nhìn thấy Quý Xuyên nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt thì tái nhợt sắp giống như chiếc chăn bông trắng đắp ở trên người của anh ta.
Trên một tay của anh ta, vẫn còn đang ghim kim, đôi mắt nhắm chặt. Có lẽ là vì quá đau đớn và khó chịu nên lông mày của anh ta vẫn nhíu chặt lại.
Nhìn Quý Xuyên như vậy, Tiếu Huyên từ từ đi lại gần. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường bệnh của Quý Xuyên, Tiếu Huyên nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lông mày của anh ta, nhẹ nhàng vuốt giãn nếp gấp kia ra.
Mà Quý Xuyên không biết có phải cảm nhận được sự dịu dàng này hay không, trong giấc mơ anh ta không tự giác hướng sát về phía tay của Tiếu Huyên. Hành động này khiến cho bàn tay của Tiếu Huyên đặt ở trên mặt của anh ta lại càng không nỡ rời đi. điễnn dàn nên quýndon.
Thực sự mà nói, ngay cả Tiếu Huyên cũng không nhớ rõ, đã bao lâu cô ta và Quý Xuyên không chung sống hòa bình một cách yên tĩnh như vậy rồi.
Nhìn bộ dạng ngủ kia của anh ta, Tiếu Huyên hoảng hốt cảm thấy chuyện như vậy hẳn là đã xảy ra rất lâu rồi giống như là từ thế kỷ trước vậy...
“Quý Xuyên...” Cô ta khẽ gọi tên của Quý Xuyên, mang theo sự quyến luyến vô hạn.
Cũng chính bởi vì tiếng gọi khẽ này, khiến cho người đang từ trong giấc mơ kia cuối cùng cũng mở đôi mắt ra.
Mới đầu, Quý Xuyên vừa mới tỉnh lại vẫn còn buồn ngủ.
Lúc nhìn thấy cô ta, đôi mắt của anh ta chợt lóe lên sự kinh ngạc.
Nhưng mà rất nhanh tất cả đều được thay thế bằng sự chán ghét.
“Sao cô lại tới đây?”
Nhìn thấy Tiếu Huyên, Quý Xuyên theo bản năng đẩy bàn tay mà cô ta đang đặt trên trán của anh ta ra.
Quý Xuyên bài xích cô ta, và cả ánh mắt phòng bị đối với cô ta, tất cả những điều này khiến cho Tiếu Huyên có chút mất mát. điễnn dàn nên quýndon.
Nhưng mà vì thấy bây giờ trên người của anh ta đang bị thương, nên cô ta quyết định không so đo với anh ta. Trầm ngâm một lát, Tiếu Huyên hỏi: “Em lo lắng cho anh, cho nên mới đến! Anh bị làm sao mà thành như vậy, có đau hay không? Có muốn em bảo mẹ tìm bác sĩ quen của mẹ tới không?”
Nhưng mà sự quan tâm của cô ta, khi lọt vào tai của Quý Xuyên lại biến thành một ý khác!
Hết chương 96.