Cô thiếu chút nữa đã hét ra tiếng, nếu không phải tay cô chủ động bịt miệng mình lại...
Diệp Tử Hi, em còn có thể tin tưởng anh sao?
Trước kia em cũng hiểu được giữa chúng ta không thể có khả năng, chính là đêm hôm đó anh nói với em, chúng ta vẫn còn có thể triền miên như vậy.
Mà trong khoảng thời gian này, anh lại dùng một cách khác nói cho em biết, anh quan tâm đến em...
Nhưng Diệp Tử Hi, anh có thể nói cho em biết không, hiện tại anh đang làm cái gì đây...
Chỉ tiếc, nghi vấn của Nhạc Dương Diệp Tử Hi không nghe thấy...
Anh vẫn ở bên ngoài kêu hô như cũ: "Mã Viện Viện?"
Sau khi lớn giọng gọi vài lần vẫn không có người đáp lại, Diệp Tử Hi rốt cuộc chịu không nổi trực tiếp đẩy cửa vào.
Nhưng trong nhà tắm thế nhưng lại trống trơn!
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ Mã Viện Viện lên nhà tắm trên tầng?
Thực chết tiệt!
Không phải anh đã sớm nói với cô ta không cần đi vào căn phòng kia sao?
Chính là lúc Diệp Tử Hi khó chịu kêu gào trong lòng, Mã Viện Viện đang mặc áo tắm trên người, đi đôi dép trong nhà cùng một đôi với đôi dép dưới chân Diệp Tử Hi từ trên tầng bước xuống.
"Kêu gào cái gì mà kêu gào, em đang ở trên tầng!" Mã Viện Viện vừa đi vừa dùng khăn tắm lau đầu tóc ướt sũng của mình.
Mấy ngày không tắm rửa, hoàn toàn cọ rửa sạch sẽ bản thân từ trên xuống dưới một lần như vậy thật đúng là vô cùng thoải mái.
Nhất là cái bồn tắm lớn xa hoa kia của Diệp Tử Hi lại càng khiến Mã Viện Viện vô cùng dễ chịu.
Khi nãy cô ta tựa vào bên bồn tắm lớn kia, thoải mái mà ngủ thiếp đi.
Nếu không phải Diệp Tử Hi "quỷ hống quỷ kêu" dưới tầng, Mã Viện Viện cảm thấy bản thân còn có thể ngủ lâu thêm một chút nữa.
"Anh không phải nói em đừng lên nhà tắm trên tầng sao, trên tầng..." Nhà tắm bị rỉ nước rồi!
Đây là khi nãy trước khi rời đi anh đã lấy cớ.
Thế nhưng không nghĩ tới, Mã Viện Viện cái người này nói cái gì cũng không nghe lọt.
Nghĩ đến khi nãy cả người bẩn thỉu của cô ta vừa tắm qua trong bồn tắm lớn của mình, cả người Diệp Tử Hi liền không thoải mái.
"Nhà tắm trên tầng rỉ nước rồi sao? Không sao không sao, vừa rồi em vừa giúp anh dùng thử, không có việc gì cả!" Mã Viện Viện thật sự giống như vừa vì suy nghĩ cho Diệp Tử Hi mà làm.
Nhưng giọng điệu của cô thế nhưng hơi trào phúng.
Nói rõ, cô chính là biết Diệp Tử Hi sợ cô làm bẩn bồn tắm lớn của anh ta cho nên mới cố ý dùng.
Nếu như anh ta còn viện cớ rỉ nước như đã nói, cũng trực tiếp bị cô phá hoại.
Hiện giờ cô muốn nhìn xem, Diệp Tử Hi còn lấy được cái cớ gì nữa không.
"Đây.... Hẳn là lần trước dì kiểm tra nghĩ nhầm rồi!" Diệp Tử Hi cũng nghe được châm chọc khiêu khích trong miệng Mã Viện Viện, lập tức thay đổi giọng điệu một chút.
Dù sao hiện giờ, Diệp gia bọn họ vẫn có việc cần nhờ Mã gia người ta.
Nếu lúc này anh khiến Mã Viện Viện không vui, đến lúc đó tài chính trong nhà...
Chỉ vừa nghĩ đến vấn đề này, Diệp Tử Hi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Thôi được, bị cô ta dùng thì bị cô ta dùng, anh liền tự nhận mình xui xẻo.
Nhiều nhất thì mai lại tìm người đổi lại một cái bồn tắm lớn khác!
Về phần Nhạc Dương...
Vốn tối nay anh còn định đưa cô đến đây lại tiếp tục tắm uyên ương kiểu kiểu vậy.
Hiện giờ nghĩ lại, vẫn nên thôi đi.
Chẳng may Mã Viện Viện người này không cẩn thận lưu lại cọng tóc nào đó trong bồn tắm, đến lúc đó chẳng phải anh sẽ không cách nào giải thích được sao?
Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện!
Đêm nay, anh vẫn nên cùng Nhạc Dương đến nhà thuê của cô thôi!
Nhưng Diệp Tử Hi không hề biết, Nhạc Dương anh hi vọng được gặp thực ra đang ở ngay trong căn nhà này. Thậm chí từ lúc anh và cô gái kia gặp nhau, cô đều nhìn thấy trong mắt.
"Kia, đây là quần áo em vừa nói!"
Diệp Tử Hi đưa túi lên trong tay cho Mã Viện Viện.
Quần áo này, thật ra từ trong ra ngoài đều do Mã Viện Viện tự nói.
Mà Diệp Tử Hi cũng chỉ đến nơi cô nói mà mua.
"Đi thay đi. Đợi lát nữa anh đưa em về, nếu không thì cha mẹ em hẳn sẽ lo lắng!" Thực ra Diệp tử Hi chỉ muốn nhanh chóng tống cổ cô đi, không ảnh hưởng đến thời gian anh và Nhạc Dương đã hẹn tốt.
"..." Mã Viện Viện nhìn dáng vẻ gấp gáp như khỉ của Diệp Tử Hi, thực ra cũng không khó đoán ra điều gì.
Xem ra cái con nhóc béo ở trong lòng Diệp Tử Hi quả thực có chút khác biệt.
Chỉ tiếc, mặc kệ là chính bản thân Diệp Tử Hi hay là toàn bộ gia tộc đằng sau anh ta, cuối cùng đều phải buông tha những ảo tưởng không thực tế này.
Khi nghĩ như vậy, trên mặt Mã Viện Viện liền lộ ra nụ cười lạnh.
"Được, em lập tức đi thay quần áo! Đợi lát nữa anh đưa em về nhà! Cha em nói đã lâu rồi chưa gặp được anh, nếu không tối nay anh cùng em về nhà ăn cơm đi!" Diệp Tử Hi càng thể hiện dáng vẻ vội vã muốn đi tìm con nhóc béo kia, Mã Viện Viện càng muốn chia cắt hai người.
"Việc này..." Diệp Tử Hi có chút chần chừ.
Khi nãy anh đã nói tốt với Nhạc Dương rồi.
Lúc này, sợ rằng Nhạc Dương còn đang đợi anh.
"Làm sao? Đừng nói với em là anh không thể nhé. Cha em gần đây vẫn hay nhắc tới vụ hợp tác cha anh đề nghị lần trước!"
"Vậy... được rồi." Dưới sự do dự, cuối cùng Diệp Tử Hi vẫn đồng ý.
Lần trước, cha Diệp tìm cha Viện Viện nói chuyện chính là chuyện rót tiền sớm vào trong tập đoàn Diệp thị.
HIện giờ, Mã Viện Viện lại nhắc đến chuyện này, nói cách khác Mã gia bọn họ đã đưa chuyện này vào để bàn luận rồi!
Loại chuyện này, anh chắc chắn phải coi trọng!
Về phần Nhạc Dương bên kia...
Anh trước giải thích với Nhạc Dương một chút vậy!