Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) tú ân ái : từ ngữ chỉ việc thể hiện sự thân mật giữa các cặp đôi đang yêu

Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng vào lúc này, bà lão kia lại nói với anh: "Chàng trai, có đôi khi phải biết quý trọng, đừng chờ đến khi mất đi rồi mới thấy hối hận..."

Khi nói xong lời cưới cùng, trong giọng nói bà còn mang theo vô hạn đau thương.

Thực ra, khi nãy ngay trên người Đàm Duật bà liền thấy được dáng vẻ của mình cùng ông nó những năm tuổi trẻ.

Nhưng khi đó, bọn họ ngược lại với hai người trẻ tuổi này.

Bạn già của bà là người chủ động.

Mỗi lần tản bộ, ông ấy đều chủ động nắm lấy tay bà. Bà của tuổi trẻ khi đó lại cảm thấy nắm tay trước mặt nhiều người như vậy quá xấu hổ. Vì vậy mỗi lần bạn già nắm lấy tay bà, bà đều sẽ không được tự nhiên mà buông ra.

Nhưng tới bây giờ, bà mới phất hiện những việc trước kia có bao nhiêu tốt đẹp.

Chỉ tiếc hiện tại khi bà muốn cùng bạn già mình vui vẻ nắm tay đi tiếp thì mới phát hiện, vị trí bên người đã sớm trống không...

Mà cái người không biết quý trọng trong miệng bà thật ra chính là nói chính bản thân bà.

Trước kia không có quý trọng người bạn già sẽ luôn nắm tay mình trong đám động thật tốt, hiện giờ mới phát hiện sai lầm của bản thân lớn thế nào. Thật ra, thời gian của mỗi người sống trên thế gian này đều có hạn. So với để ý ánh mắt của người khác khi còn sống, còn không bằng quý trọng người trước mắt mình thật tốt...

Mà lúc nãy khi bà đang tản bộ trong công viên, một mình quay lại chỗ cũ lúc trước bà cùng bạn già hay đi bộ qua thì đúng lúc liền thấy được một đôi người trẻ tuổi này!

Từ trên người bọn họ bà giống như thấy lại được chính mình cùng bạn già khi còn trẻ.

Cho nên gần như bà không cần nghĩ ngợi liền đi đến, dùng cách của mình để nói cho Duật Tiểu Gia người có tính tình cực giống bản thân lúc còn trẻ này!

Nếu đúng là thích từ đáy lòng, tại sao lại không thể hiện ra? Đợi đến khi người đi nhà trống mới đi hối hận tự trách thì còn có ích lợi gì? Bà chỉ hy vọng đôi trẻ này ngàn vạn lần đừng đi lên con đường của bà cùng bạn già của mình...

"Bà à…” Lăng Công Chúa và Duật Tiểu Gia hình như cũng nghe hiểu dụng ý của bà lão này.

Chỉ là đợi khi bọn họ nghĩ muốn nói thêm gì đó với bà thì bà lão đã nắm di động của mình đi vào trong đám đông, biến mất trước mắt bọn họ.

- - đường phân cách - -

Sau khi bà lão rời đi, hai người bọn họ vẫn luôn đứng tại chỗ im lặng một hồi lâu.

Hình như Lăng Công Chúa có chút không được tự nhiên, muốn kéo tay mình ra khỏi bàn tay của Đàm Duật.

Thật ra khi nãy Đàm Duật vừa nhìn thấy cô muốn nhận lấy điện thoại của bà lão liền có chút sốt ruột. Cho nên anh có dùng lực bắt lấy tay cô, hơn nữa từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng sức như vậy, Lăng Công Chúa có thể thoải mái đến đâu?

Hơn nữa, trong lòng Lăng Công Chúa còn có chút khó chịu nho nhỏ.

Ai biết có phải Đàm Duật thật lòng muốn nắm tay cô hay không?

Không đúng, anh chỉ bị bà lão kia ép thôi!

Trong lòng Lăng Công Chúa cũng có chút kiêu ngạo, chính là không cho phép Đàm Duật chỉ vì người khác chuyện khác mới đến thân thiết với cô.

Cho nên cô vẫn luôn lặng lẽ rút tay về.

Ban đầu Đàm Duật cũng không chú ý tới, anh cái hán tử thô kệch như vậy đâu có thể chú ý tới chi tiết nhỏ như vậy.

Nhưng theo mức độ vùng vẫy càng lớn của Lăng Công Chúa, Duật Tiểu Gia nếu không phát hiện thì chính là đồ ngốc rồi.

Nhưng rõ ràng Duật Tiểu Gia cũng không trực tiếp buông tay Lăng Công Chúa mà là vừa nhíu mày tiếp tục nắm chặt tay cô vừa hỏi : "Có chuyện gì sao?"

"Anh Duật, anh buông tay ra đi. Em muốn đi một mình!" Ngoài miệng cô nói như vậy khi ánh mắt rơi xuống bàn tay bị anh nắm kia thì hai mắt cô lại không tự giác mà sáng lên.

Cũng không biết là do xem hiểu mong mỏi trong mắt Lăng Công Chúa hay là khi nãy nhắc nhở của bà lão thật sự có tác dụng mà lúc này Duật Tiểu Gia liền trả lời: "Chúng ta là ra ngoài hẹn hò, làm gì mà đi một mình? Yêu cầu này trực tiếp bác bỏ, không giải quyết!"

Nói xong anh liền kéo tay Lăng Công Chúa hướng vào trong lòng mình, dáng vẻ giống như muốn giấu đi tay nhỏ này.

Có thể là bị Lăng Công Chúa nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, sau một lúc Duật Tiểu Gia liền gãi gãi đầu mình bổ sung: "Hơn nữa nhiều người như vậy, nếu em đi lạc thì phải làm sao?"

Thật ra, Lăng Công Chúa nghe như vậy liền muốn cười.

Công viên này không phải chính là cái công viên gần khu nhà của Lăng gia bọn họ mà phụ hoàng cô đã đầu tư xây dựng sao?

Nơi này cách nhà bọn họ gần như thế, dù cho hai người bọn họ tách ra cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nhìn dáng vẻ tay mình được tay anh nắm lấy trong lòng, trong lòng Lăng Công Chúa vẫn ấm áp như vậy.
Lần này rốt cuộc cô cũng không từ chối tiếp.

Nhưng khi Duật Tiểu Gia còn chưa dương môi lộ ra nụ cười thắng lợi thì anh lại nghe được giọng nói từ chỗ Lăng Công Chúa: "Anh Duật, vậy anh cũng không thể biến tay em..."

Không biết cô định nhắc đến cái gì, Duật Tiểu Gia vừa nghe liền trực tiếp từ chối: "Không được!"

Không phải bà lão đã nói phải nắm tay như vậy sao?

Sao cô lại thành hận không thể thoát khỏi anh vậy?

Khi Duật Tiểu Gia vẫn buồn bực trong lòng thì nghe được Lăng Công Chúa kêu: "Nhưng anh nắm tay em chặt quá... Anh thật sự không thể buông lỏng ra chút sao?"

Lần này rốt cuộc Duật Tiểu Gia cũng rõ ràng, thì ra Lăng Công Chúa người ta bị anh nắm đau rồi, làm hại anh còn tưởng rằng cô muốn rời khỏi anh cơ.

Khi nghe như vậy, Duật Tiểu Gia liền buông tay.

Chỉ là lại thấy tay Lăng Công Chúa bị anh nắm đến hiện vài vết hồng, dáng vẻ trông có chút đáng sợ!

"Em cái cô ngốc này, tại sao đau cũng không nói?" Nhìn tay cô, Duật Tiểu Gia vô cùng lo lắng.

Được rồi, từ trước tới giờ anh xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.

Nếu không lúc trước khi lần đầu gặp cô, anh cũng sẽ không trực tiếp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cô rồi gặm một miếng rồi.

Lại nói, anh cũng chưa từng hẹn hò với người khác qua, sao anh biết được khi nắm tay con gái không thể dùng sức quá lớn?

"... Anh mới là đồ ngốc, cả nhà anh đều là!" Lăng Công Chúa về khoản ăn nói từ trước tới giờ đều không để người khác chiếm tiện nghi. Nhất là khi người ta dám mắng cô là đồ ngốc!

Cô đâu có chỗ nào ngốc chứ? Cô chính là tiểu Công Chúa vừa thông minh vừa đáng yêu mà Lăng Nhị ia nâng niu trong lòng bàn tay!

"Được được được, anh là đồ ngốc đượcc chưa? Trước qua bên kia ngồi xuống đã, anh xem tay em một chút!" Trước khi khi Đàm Duật ở trong khu S chơi cùng cấp dưới của Đàm thiếu đều thường xuyên không cẩn thận khiến xương tay họ gẫy vài chỗ. Cho nên lúc này anh cũng có chút lo lắng tiểu Công Chúa không cẩn thận bị anh tổn thương chỗ nào.

Thật ra lúc này Duật Tiểu Gia cũng có chút giận chín mình.

Tay cô nhỏ nhắn như vậy, khi anh nắm lấy sao lại có thể dùng sức nhiều như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK