Chờ Diêm Soái phản ứng được mới phát hiện Kiều Trác Phàm đang đỏ mắt đứng trước mặt mình.
"Kiều Trác Phàm, anh nổi điên cái gì vậy?" Tiếu Bảo Bối không ngờ vừa rồi cô và Diêm Soái vẫn chưa nói xong, Kiều Trác Phàm lại tiến lên đánh người!
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến người ta không tiếp thu nổi.
Không chỉ mình Tiếu Bảo Bối mà ngay cả Diêm Soái cũng buồn bực.
"Rốt cuộc anh nổi điên làm gì, chẳng lẽ anh không thấy..."
Diêm Soái định nói cho Kiều Trác Phàm biết Tiếu Bảo Bối không bình thường nhưng Kiều đại gia đang nổi nóng, bây giờ không nghe lọt tai bất kỳ điều gì.
Nghĩ đến người này lúc trước lấy cớ hợp tác mà lừa Tiếu Bảo Bối gặp mặt, Kiều Trác Phàm liền muốn đấm vào mặt anh ta rồi.
Không ngờ anh ta còn dám đưa tới cửa!
Lần này, sao Kiều Trác Phàm có thể bỏ qua?
Vì vậy, đậy chính là chuyện điên cuồng nhất mà Kiều Đại thiếu gia làm ra từ khi trở về nước: đánh nhau với Diêm Soái trên đường lớn.
Lúc đầu Diêm Soái còn muốn phản kháng, nhưng chỉ cần anh hơi đứng vững, quả đấm của Kiều Trác Phàm lại đánh tới khiến Diêm Soái tiêu hao hết hơi sức, cuối cùng ngay cả phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc Kiều Trác Phàm tùy tiện đánh.
Mọi người xung quanh cảm thấy quá tàn nhẫn.
Người kia bị đánh cũng đã ngã xuống nhưng vị nào đó vẫn không ngừng đấm vào mặt người kia, khiến anh ta không hề khác gì đầu heo.
Cuối cùng, có người không nhìn nổi, lặng lẽ báo cảnh sát.
Dĩ nhiên, lúc hai người đàn ông đánh nhau vẫn có người chú ý đến Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì khi họ đánh nhau, cô gái kia vẫn đứng bên cạnh nói.
"Kiều Trác Phàm, đừng đánh nữa!"
"Buông ra! Anh con mẹ nó buông ra cho em..."
"Kiều Trác Phàm, đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng mất. Em thật sự không có sức kéo anh ra..."
"Anh không cần em kéo!"
Đây là màn đối đáp của hai người này.
Chỉ nghe thôi cũng làm người ta rất tức giận.
Rất nhiều người nghi ngờ cô gái này đang giả bộ. Làm gì có người nào thấy hai người đàn ông đánh nhau lại nói mình không có hơi sức ngăn cản?
Nhưng sự thật là như thế.
Buổi sáng, Tiếu Bảo Bối vì phản ứng thai nghén nên vẫn chưa ăn gì. Ly sữa tươi ở phòng làm việc đã bị cô hất vào Tiếu Huyên. Cả buổi vẫn chưa có gì vào bụng, cô chống đỡ không nổi. Vất vả chờ đến buổi trưa lại bị Kiều Trác Phàm kéo đến đây quanh co tìm quán ăn. Bây giờ cô vừa mệt vừa choáng, khung cảnh trước mặt đều quay vòng vòng, làm gì còn hơi sức để can ngăn Kiều Trác Phàm?
Dưới tình huống đó, Kiều Trác Phàm đánh Diêm Soái không thương tiếc.
Mỗi một lần nghe thấy Tiếu Bảo Bối muốn bảo vệ Diêm Soái, Kiều Trác Phàm liền dùng quả đấm chào hỏi Diêm Soái.
Đánh đến khi cảnh sát tới, Diêm Soái vốn có gương mặt đẹp trai nay đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả quần áo cũng không còn nguyên vẹn.
Sau đó, tổ hợp ba người kỳ quái như vậy bị đưa vào đồn cảnh sát...
—— tuyến phân cách ——
Bên tập đoàn Đế Phàm, A Vĩ vừa xử lý nhiệm vụ Kiều Trác Phàm giao phó trước khi đi vừa chờ đợi tin tức về que nhựa lúc nãy.
Nhưng mà sau khi A Vĩ gửi hình ảnh để Tiểu Chí điều tra thì Tiểu Chí không gửi kết quả qua mà lại gọi điện thoại tới đây.
"A Vĩ, cậu nói mau, cái đồ chơi này tìm được ở đâu?" Nghe được giọng nam bên kia điện thoại, A Vĩ biết Tiểu Chí lại phát huy tinh thần nhiều chuyện.
"Việc này không liên quan đến cậu, mau cho tôi biết đó là cái gì?"
A Vĩ không đem chuyện này để ở trong lòng.
Có ai không biết, gần đây Kiều Trác Phàm chỉ mang theo A Vĩ ra ngoài, những người khác đều bị lưu lại, sắp bị nuôi đến mức vô dụng luôn rồi?
Cho nên bọn họ rất hy vọng có được cơ hội khiến A Vĩ đắc tội Kiều Thiếu, để cho cậu ấy bị Kiều Thiếu cho trở về, đổi thành những người khác?
A Vĩ có tính cảnh giác cao nhất trong nhóm người này, anh không dễ dàng bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.
Dường như người bên kia lại không nghe lời của anh, ngược lại nói: "Tại sao lại không liên quan tới tôi? Rất liên quan tới tôi!"
"Tại sao lại liên quan đến cậu? Tôi nói cho cậu biết, có những lời tuyệt đối không thể nói lung tung, nếu không đến lúc xảy ra chuyện gì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước!" Đó là người phụ nữ của Kiều Thiếu!
Rốt cuộc Kiều Trác Phàm quan tâm cô nhiều đến mức nào, bọn họ không nhưng anh luôn đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm thì hiểu rất rõ.
"Người phụ nữ của ông chủ mang thai, không liên quan đến chúng ta sao?" Tiểu Chí cảm thấy việc này rất liên quan đến bọn họ mới đúng!
"Cố ấy mang thai, chúng ta..." Không có liên quan!
A Vĩ định nói tiếp nhưng anh suy nghĩ thế nào cũng thấy là lạ!
Không đúng!
Ai mang thai?
Món đồ kia?
Chẳng lẽ chính là đồ vật Kiều Trác Phàm lấy ra từ trong túi xách của Tiếu Bảo Bối vào sáng nay sao?
"A Vĩ, cậu đừng nói với tôi cậu xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết như vậy, ngay cả một cái que thử thai cũng không biết!" Người bên kia điện thoại cười nghiêng ngả.
Thân là trợ lý của Kiều Trác Phàm, việc A Vĩ xem phim truyền hình cẩu huyết lúc rảnh rỗi đều không phải là chuyện bí mật gì. Nếu không, khi bọn họ nghi ngờ Kiều Trác Phàm là GAY cũng không nghĩ đến A Vĩ?
Chỉ cần rảnh rỗi A Vĩ liền xem phim truyền hình. Có vài lần cũng bởi vì anh chiếm lấy TV xem phim trong khoảng thời gian dài nên bị anh em hợp tác đánh một trận.
Thật không ngờ A Vĩ lại không nhận ra sản phẩm đặc trưng này - que thử thai!
Điều này làm cho bên điều tra thiếu chút nữa cười đến rụng cả răng.
"Que thử thai?" Sau khi A Vĩ bị anh em cười nhạo lại bắt đầu nghĩ tới điều gì.
Đặc biệt khi anh mở ra xem lại tấm hình kia, tay anh hung hăng vỗ một cái lên bắp đùi.
"Ai da má ơi, mình đã thấy vật kia thật quen mắt mà, thì ra là que thử thai!"
"Mẹ nó, cái người thô lỗ này bây giờ mới biết! Nhanh nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc cái đó là của ai? Là người phụ nữ bên ngoài của Kiều Thiếu hay là phu nhân đã..." Có người cướp điện thoại của Tiểu Chí, nhạo báng.
"Đi đi đi, nếu để cho Kiều Thiếu nghe thấy sẽ rút một lớp da của các người đó!" Các người cho rằng ai cũng có thể mang thai con của Kiều Trác Phàm hay sao?
Người này không thể là ai khác, chỉ có thể là Tiếu Bảo Bối.
A Vĩ nói xong lời này, sau đó lại nghĩ tới điều gì, nhanh chóng nói: "Mẹ nó! Đây chính là chuyện vui nha! Tôi phải nói với Kiều Thiếu một tiếng!"
Lúc Tiếu Bảo Bối sảy thai, Kiều Trác Phàm buồn bực không vui rất lâu. Hiện tại nếu để anh biết tin tức này, có lẽ sẽ vui mừng đến phát điên mất.
A Vĩ nhanh chóng cúp máy, sau đó gọi điện cho Kiều Trác Phàm nhưng lại nghe được tiếng chuông reo lên từ phía phòng làm việc.
A Vĩ lần theo tiếng chuông mới phát hiện Kiều Trác Phàm để quên điện thoại ở phòng làm việc.
Không thể tin được!
Đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên A Vĩ thấy Kiều Thiếu bình thường sáng suốt, nay lại phạm phải sai lầm như vậy.
A Vĩ chắc chắn có thể khẳng định, tất cả đều liên quan đến Tiếu Bảo Bối.
Mặc dù bây giờ không liên lạc được với Kiều Thiếu nhưng A Vĩ cũng không cảm thấy lo lắng. Dù sao, Kiều Thiếu cũng đã tự mình đi tìm Tiếu Bảo Bối rồi hay sao?
Đến lúc đó, có lẽ Kiều Thiếu sẽ nghe được tin tức Tiếu Bảo Bối mang thai từ chính miệng của cô.
Nghĩ đến hình ảnh Kiều Thiếu vừa mừng vừa lo khi biết Tiếu Bảo Bối mang thai, trong lòng A Vĩ cũng hồi hộp theo. Thậm chí, anh còn muốn chuẩn bị một cái máy quay phim để lưu lại những hình ảnh đặc sắc kia, sau đó sao chép thành nhiều bản, phát cho mỗi anh em một bản.
Khó có được cơ hội như vậy, A Vĩ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, đương nhiên là muốn các anh em cùng nhau hưởng thụ rồi!
Nhưng ngay khi A Vĩ đang ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm nằm mơ giữa ban ngày thì điện thoại đột nhiên vang lên.
m thanh này cắt đứt tâm tình vui vẻ của A Vĩ, khiến anh có chút không vui.
Có điều đây là điện thoại trong phòng làm việc, nếu không nhận, lỡ bỏ qua cho cơ hội kiếm tiền mua sữa bột cho cục cưng của Kiều Thiếu thì như thế nào?
Vì vậy, dù cú điện thoại này làm A Vĩ không vui nhưng anh vẫn tiến lên nhận điện thoại.
Nhưng anh không hề ngờ nội dung của cuộc điện thoại là...
"Cái gì? Kiều Thiếu vào cục cảnh sát?"
Tin tức này khiến A Vĩ hơn nửa ngày mới tiêu hóa xong.
—— tuyến phân cách ——
"Kiều tiên sinh, đừng tưởng anh là một thương nhân mà có thể ở nơi này muốn làm gì thì làm! Hãy nhanh chóng tường thuật rõ ràng hành động gây rối của anh!"
Sau khi Kiều Trác Phàm bị đưa đến đồn cảnh sát, anh lười biếng dựa vào ghế, một tay tùy ý đặt trên âu phục của mình. Dường như người đàn ông này vừa đánh nhau xong đang ngồi thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mọi người không nên cho rằng đây là lúc người đàn ông này ít cảnh giác nhất.
Cảnh sát đều biết những người tài giỏi như anh rất khó ứng phó.
Từ sau khi bắt đầu tiến vào đồn, người đàn ông này ngoại trừ gọi một cuộc điện thoại thì vẫn luôn im lặng, giống như người vẫn luôn mặt mày hớn hở trên các trang báo, truyền hình kia vốn không phải là anh. Đối với viên cảnh sát tốt bụng đưa nước ấm tới, anh cũng không đụng đến. Ngay cả tay cũng không đặt trên bàn phòng trường hợp lưu lại dấu vân tay.
Xem ra người đàn ông này rất hiểu rõ cục cảnh sát.
Cứ như vậy, Kiều Trác Phàm bị hỏi một lúc lâu nhưng anh vẫn giữ im lặng, chờ tới khi A Vĩ dẫn theo đoàn luật sư của tập đoàn Đế Phàm đến...
Hết chương 183!